“Hứa Gia?”
Trán cô lấm tấm mồ hôi, dưới ánh trăng lại càng lấp lánh. Cậu cúi đầu, đỡ lấy khuỷu tay cô, cẩn thận hỏi: “Cậu trông không ổn lắm, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Hứa Gia hoàn hồn, thấy là cậu thì ngẩn người trong giây lát. Tiếng ù ù trong đầu dần tan biến, cô tránh ánh mắt cậu một cách lúng túng, “…Con dao nhỏ của tôi, mất rồi.”
Nhưng giọng điệu này lại không giống như chỉ đơn thuần làm mất một con dao. Chu Tư Lễ không hỏi thêm: “Vẫn chưa tìm thấy à? Mất ở đâu, tôi giúp cậu tìm nhé.”
Hứa Gia không trả lời, phần lớn là không thể lấy lại con dao của mình nữa. Cô không tin Cố Tình sẽ giữ nó cẩn thận giúp cô, lúc này hẳn là nó đã nằm trong thùng rác nào đó, chờ đến sáu giờ sáng mai sẽ bị đưa lên xe rác chở đến lò đốt tập trung.
Còn cậu thì đột nhiên xuất hiện ở đây—
Cô nhìn cậu, “Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi…”
Chu Tư Lễ kiểu người này, ngay cả muốn bịa một cái cớ cũng cần rất nhiều thời gian. Hứa Gia đang trong lòng cậu, nhận ra nhiệt độ cơ thể mình không ngừng tăng lên. Cô nhíu mày, vừa định lùi lại thì cánh tay đã bị cậu nắm lấy. Chu Tư Lễ cúi mắt nhìn cổ tay cô, im lặng không nói.
Hứa Gia bị nhốt trong phòng, không có điện thoại, không nhìn đồng hồ, nên không có cảm giác rõ ràng về thời gian trôi qua. Rõ ràng là mới gọi video chưa bao lâu, vậy mà Chu Tư Lễ đã đột nhiên xuất hiện ở nhà cô.
Cô liếc nhìn đồng hồ, hóa ra đã mười giờ rưỡi.
Nhìn thấy cậu cứ chằm chằm nhìn mình, như thể thất thần, cô thuận thế cúi đầu xem xét bộ đồ mình đang mặc. Màu sắc nhẹ nhàng, thiết kế dịu dàng, đầy mơ mộng—mấy cậu con trai tuổi này chẳng phải đều thích con gái ăn mặc như vậy sao? Ngay cả Chu Tư Lễ cũng không ngoại lệ.
Nghĩ đến việc cậu chạy đến đây vì điều này, sắc mặt Hứa Gia sa sầm xuống, “Chu Tư Lễ, cậu còn ghê tởm hơn tôi tưởng đấy.”
Chu Tư Lễ bất ngờ bị chửi, không thể tin nổi: “Tôi thì làm sao mà ghê tởm?”
“Sao cậu đến đây?”
“Bắt xe.”
Cô nghiêng đầu: “Đêm giao thừa không ở cùng gia đình, lại vượt đường xa đến đây? Cậu đang nghĩ gì vậy?”
“Điện thoại của cậu tắt máy, tôi lo ở nhà cậu xảy ra chuyện nên mới đến.” Chu Tư Lễ không nói thật, “Nhà tôi cách đây cũng chỉ hai tiếng đi xe, rất nhanh mà.”
Ánh mắt dò xét của Hứa Gia dừng lại trên khuôn mặt cậu, “Tôi có gì để cậu phải lo lắng?”
“Cậu…” Ánh mắt cậu tối lại, nếu để cô biết vết thương đã bị nhìn thấy, chắc chắn cô sẽ lại đuổi cậu đi.
Chu Tư Lễ nhanh chóng đổi lời: “Cậu khiến người ta lo lắng lắm, cái gì cũng khiến người khác phải lo. Không biết trân trọng bản thân, suốt ngày đem cái chết ra nói, chẳng bao giờ xem trọng mạng sống của mình, lúc nào cũng như thể chẳng còn gì vướng bận, có thể chết bất cứ lúc nào. Cậu nói xem, sao lại không cần người khác lo lắng chứ?”
Những lời này bất giác bật ra khỏi miệng cậu, nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của cô, giọng nói dần nhỏ lại.
Nụ cười nhàn nhạt trên mặt Hứa Gia hoàn toàn biến mất, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Tôi còn tưởng cậu đến đây vào đêm giao thừa là vì chuyện gì, hóa ra là để mắng tôi à?”
“Tôi không có mắng cậu, tôi chỉ muốn cậu đối xử tốt với bản thân hơn một chút.” Thấy cô không nói gì, Chu Tư Lễ cúi đầu nhìn sắc mặt cô, vội vàng nói, “Xin lỗi, tôi không nên nói cậu như vậy, tha lỗi cho tôi được không?”
Hứa Gia không muốn ở lại căn phòng này nữa, cô vòng qua cậu đi ra phòng khách. Vừa xuống cầu thang vừa hỏi: “Làm sao cậu vào được đây?”
“Cậu quên khóa cửa.”
Cậu không biết địa điểm trong video là đâu, nhưng đoán rằng Hứa Gia sẽ về nhà, thế là trực tiếp đến đây. Chu Tư Lễ bước nhanh, đứng chặn trước mặt cô, “…Tôi vẫn muốn biết, tôi làm sao mà ghê tởm?”
“Đừng chướng mắt nữa.”
Chu Tư Lễ ngoan ngoãn đáp một câu “Được rồi”, rồi nhường đường cho cô.
Cậu đến đây, dù đã xua đi ảo giác, nhưng lại mang theo cả sự huyên náo ồn ào. Chu Tư Lễ ngồi ở đầu bên kia của ghế sô-pha, vừa cắm sạc điện thoại thì cuộc gọi video của gia đình đã tới.
Giọng cậu báo cáo tình hình với người nhà, tiếng quan tâm của ba mẹ và em gái, tất cả khiến cô cảm thấy phiền phức.
Hứa Gia tự rót cho mình một cốc nước, liếc nhìn về phía cậu.
Cậu không giỏi nói dối, khi tìm cớ thì ánh mắt luôn trốn tránh, vẻ mặt lúng túng, còn có thói quen sờ mũi, gãi đầu, nhìn qua là biết đang bồn chồn.
Nhưng cha mẹ cậu có vẻ rất tin tưởng con trai mình, qua màn hình điện tử, cũng không hỏi han nhiều.
“Chỉ mình con ở lại Lăng Hòe vài ngày cũng không sao. Như vậy, mọi người cũng không cần phải về sớm để chiều theo lịch học của con, có thể ở quê thêm một thời gian với ông bà.”
Trong video, vẻ mặt lo lắng của Lưu Tiêu Như hiện rõ, bên cạnh là đôi mắt của Chu Nguyệt cố chen vào khung hình. Cậu ngồi trên ghế sô pha, trấn an: “Yên tâm đi, con đã đến Lăng Hòe rồi, không cần lo cho con.”
Vừa dứt lời, cô đột nhiên bước đến trước mặt cậu, vạt váy lướt qua đầu gối.
Cô ấy định làm gì?
Chu Tư Lễ lo bị phát hiện điều gì đó, liền chuyển video sang chế độ thoại, áp điện thoại lên tai.
“Vậy con phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, trời lạnh rồi, đừng để bị nhiễm lạnh.” Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Lưu Tiêu Như vang lên.
“Dạ.”
Ngay lúc ấy, một cảm giác mềm mại nhưng lạnh buốt áp vào tay cậu. Cô nhẹ nhàng nâng bàn tay còn lại của cậu lên, mở ra.
“Anh, anh còn nói sẽ dạy bọn em chơi game mà.”
“Lần sau, lần sau nhé.”
Cho đến khi hai ngón cái của cô bắt đầu nhẹ nhàng m ơn trớn lòng bàn tay cậu. Chu Tư Lễ giật mình, vội giữ chặt điện thoại, quay mặt đi, đáp lại lời mẹ, vành tai nóng bừng lên một cách mơ hồ.
Có lẽ chỉ đơn thuần là sưởi ấm.
Ánh mắt cậu trôi dạt, muốn nhìn cô lại sợ cô hứng thú trêu chọc, tìm cách tiếp tục nghịch tay cậu. Cậu hạ giọng: “Không có gì… Hình như Hứa Quân Xương bị đứt tay trong bếp rồi.”
“Một người lớn như vậy mà còn bị đứt tay sao? Thế con lát nữa nhớ xem cậu ấy có bị sao không nhé.” Lưu Tiêu Như không nghi ngờ gì, tiếp tục nói: “Tư Lễ, vậy chúng ta sẽ ở lại quê một tuần nhé. Mẹ cũng có vài người bạn lâu rồi chưa gặp.”
Chu Tư Lễ để yên bàn tay, nhưng cơ thể lại không ngừng lùi vào khe ghế sô pha. Cô nắm lấy cổ tay cậu, lòng bàn tay áp chặt, sau đó nhẹ nhàng luồn những ngón tay vào giữa kẽ tay.
Cảm giác tê dại như tia lửa chạy dọc theo lòng bàn tay đang siết chặt, lao thẳng lên não, làm tê liệt mọi suy nghĩ. Hơi nóng vốn chỉ dừng lại ở vành tai giờ lan đến tận cổ, cậu chẳng còn nghe rõ nửa sau lời ba mẹ nói nữa, chỉ đờ đẫn nhìn cô.
Cô khẽ xoay tay, áp mu bàn tay cậu vào má mình, khẽ mấp máy môi.
“Ấm thật.”
Cậu nuốt khan, bối rối dời ánh mắt, nhưng lại vô thức siết chặt tay cô hơn. “Vậy thay con gửi lời hỏi thăm mọi người nhé. Hứa Quân Xương hình như trượt ngã trong bếp rồi, con qua xem sao.”
Cuộc trò chuyện cuối cùng cũng kết thúc.
Hứa Gia cụp mắt, nhìn xuống cậu. Dưới bóng cô bao trùm, Chu Tư Lễ thả lỏng chân một cách tự nhiên, ánh mắt dõi theo cô phảng phất tia sáng lờ mờ, mặt đỏ bừng.
Vậy mà không bị phát hiện. Hứa Gia có chút thất vọng.
Cô nhớ lại lý do cậu vừa đưa ra: “Hứa Quân Xương xảy ra chuyện, phải ở lại với cậu ấy qua đêm.”
Vừa đan chặt mười ngón tay với cậu, cô vừa hỏi: “Chu Tư Lễ, tôi cho phép cậu ở đây từ khi nào?”
“Vậy tôi đi, đi ngay đây.” Ban đầu, cậu chỉ muốn xác nhận cô có gặp chuyện gì không. Thấy cô vẫn bình yên vô sự, cậu cũng không có lý do ở lại lâu hơn. Thế nhưng, trong lòng vẫn dâng lên cảm giác chua xót—bảo cậu đáng ghét, bảo cậu ghê tởm, vậy mà vẫn nắm tay cậu, giờ lại muốn đuổi cậu đi.
Cậu khẽ nói: “Chúc mừng năm mới, tôi về trước đây.” Như thể đã hạ quyết tâm, vừa nói xong liền đứng dậy định rời đi, nhưng tay vẫn chưa chịu buông. Đi được hai bước, hai người vẫn còn nắm tay nhau.
Hứa Gia nhìn bóng cậu đứng yên, quay lưng không nói một lời. Cô cũng chẳng buồn vạch trần, nét mặt bình thản: “Cậu vội gì?”
Chu Tư Lễ chậm rãi quay đầu lại: “Ý cậu là sao?”
“Dẫn cậu đến một nơi.”
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn một, hai mét, cả hai đều duỗi tay ra trong không trung. Hứa Gia nhíu mày, định rút tay lại. Cô còn chưa kịp thu về, cậu đã theo quán tính trở lại, đứng ngay trước mặt cô. Lo cô mỏi tay, cậu liền thả tay xuống, nhưng vẫn không buông, chỉ hỏi: “Đi đâu?”
“Đi rồi sẽ biết.”
Hứa Hạnh từ cửa sau trở về, khách khứa trong sảnh đã dần tản đi. Căn biệt thự nhà họ Hứa chìm vào tĩnh lặng chết chóc. Cô cầm túi, nhìn về phía tầng bốn, thần sắc ảm đạm. Một lát sau, cô xoay người định rời đi thì Cố Tình đứng trên cầu thang gọi lại.
“Con bé về rồi à?”
“Mới về không lâu.” Cô dừng bước. “Có chuyện gì chưa dặn sao?”
Cố Tình lấy ra một con dao nhỏ, đưa qua: “Đây là thứ tối nay mẹ lấy từ chỗ con bé. Tìm thời gian nào đó mang trả cho nó đi.”
“Sao mẹ không đưa cho nó luôn? Biết đâu nó…”
“Nó vẫn còn oán hận mẹ.”
Cố Tình trầm ngâm, rồi bổ sung: “Đợi khi tinh thần nó ổn định hơn hẵng đưa. Mẹ sợ nó mang theo thứ nguy hiểm này, rồi lại làm chuyện dại dột.”
Vì sự an toàn của con bé, bà mới giữ lại con dao này. Không ngờ lại khiến nó phản ứng dữ dội như vậy.
“Còn bố thì…” Hứa Hạnh định nhân lúc mấy ngày này ông rảnh, đến hỏi thăm sức khỏe, nhưng không ngờ tối nay lại kết thúc như thế.
Nghĩ đến thái độ hiện tại của Hứa Tranh Vinh đối với Hứa Gia, Hứa Hạnh lại thấy đau đầu. Lúc này, cô nghe mẹ nói: “Yên tâm đi, nếu bố con thật sự không chấp nhận con bé, ngay từ ngày đầu tiên nó bước vào khách sạn Kim Gia, ông ấy đã cho người tống nó ra ngoài rồi.”
Hứa Hạnh kinh ngạc nhìn mẹ, trong mắt xen lẫn nghi hoặc.
Cố Tình dời ánh mắt đi, giọng nói phảng phất nỗi u sầu: “Ông ấy chỉ đang tự lừa dối mình mà thôi.”
Sau đó, Cố Tình bảo Hứa Hạnh ngày mai về nhà một chuyến, ba người ngồi lại nói chuyện đàng hoàng.
Trở về phòng, Hứa Tranh Vinh vẫn ngồi trên ghế sô pha, màn hình điện tử chiếu lại những đoạn video tư liệu về gia đình họ từ trước đến nay.
Trong video, Hứa Tranh Vinh đang tổ chức sinh nhật ba mươi tuổi, cậu bé Hứa Tuấn khi đó leo lên ghế, đội lên đầu ông chiếc mũ sinh nhật đi kèm bánh kem, rồi ôm chầm lấy lưng ông. Hứa Hạnh một tay nắm lấy cậu bé, một tay níu áo ông, nhón chân lên, cả hai cùng lúc nhào tới, đồng thanh hét lớn:
“Chúc mừng sinh nhật bố!”
Lúc ấy, Cố Tình đang giúp chia bánh, mỉm cười nhìn họ.
Cố Tình ngồi xuống bên cạnh ông, cả hai đều im lặng, lặng lẽ xem đến hết video, rồi tự động chuyển sang đoạn tiếp theo.
Chiếc đ ĩa này chứa tổng cộng 26 video, phát đến cuối lại quay về video đầu tiên, cứ thế lặp đi lặp lại.
Nghĩ đến câu nói dở dang của Hứa Hạnh khi nãy trong phòng ăn, Cố Tình nhẹ giọng: “Bọn trẻ lớn rồi, đều có chuyện giấu chúng ta.”
“Thật ra, ông không hề ghét đứa trẻ ấy. Chỉ là nhìn thấy nó, ông lại không thể không nghĩ đến A Tuấn. Ông đang trốn tránh nó.”
Không thích, nhưng cũng không thể nói là ghét bỏ. Hứa Gia khó gần, nhưng họ thực sự có lỗi với con bé. Giờ đây, chỉ có thể đi từng bước mà thôi.
“Ông Hứa, cúi đầu một lần đi.”
Không nhận được hồi đáp, Cố Tình lắc đầu, nở một nụ cười cay đắng.
Hứa Tranh Vinh không muốn cúi đầu.
Bởi vì, chỉ cần ông thừa nhận sự thật, ông sẽ không thể tha thứ cho chính mình. Không thể chấp nhận việc bản thân từng quen với cách giáo dục hà khắc đối với hai đứa trẻ, càng không thể dung thứ cho chính mình vì đã đuổi Hứa Tuấn ra khỏi nhà, còn thốt ra những lời tuyệt tình đoạn tuyệt quan hệ năm xưa.
Ông chỉ có thể tiếp tục tự lừa mình rằng mình không sai.
Những đêm mất ngủ, ông bật những đoạn video này, xem đi xem lại.
Chỉ có như vậy, sáng hôm sau khi thức dậy, ông mới có thể trở lại dáng vẻ nghiêm nghị, kiệm lời như trước, tiếp tục sống như mọi ngày.
Tám năm qua.
Ông đã sống như thế.
Chu Tư Lễ đẩy cửa xe, gió biển lạnh lẽo, ẩm ướt ập vào mặt.
Trăng non treo lơ lửng trên bầu trời, màu xanh thẫm óng ánh phủ lên từng đợt sóng nhấp nhô. Cô bước xuống bãi cát, cậu vội theo sau. “Tự nhiên đến đây làm gì?”
Cô không hề có ý định dừng lại, chỉ thản nhiên đáp: “Trước đây, bố mẹ tôi thường dẫn tôi đến đây.”
Chu Tư Lễ đi sau cô, dõi theo bóng lưng không rời: “Biển đẹp thật.”
“Cậu đã từng nghĩ đến cái chết chưa?” Cô bỗng hỏi.
“Hồi nhỏ từng nghĩ.” Chu Tư Lễ hồi tưởng. “Tôi sẽ nằm trên chiếc giường mềm mại, trên bàn có một bình hoa tươi mới được thay, ngoài cửa sổ là bầu trời xanh trong vắt, còn nghe thấy tiếng chim hót. Cứ thế ngủ một giấc thật dài, rồi ra đi.”
Chắc đây cũng là cách mà phần lớn mọi người tưởng tượng về cái chết của mình.
Hứa Gia cúi mắt trầm tư, suy nghĩ liệu Hứa Tuấn cuối cùng có trải qua cảnh tượng này không.
“Cậu thì sao?” Cậu hỏi.
“Tôi nghĩ ở đây cũng không tệ.”
Giữa đại dương bao la, thần bí, nơi sản sinh vô số sự sống, trả lại thân xác cho cái chết cũng là một lựa chọn không tồi.
Ánh mắt cô dõi về phương xa, trống rỗng và nhợt nhạt, khiến Chu Tư Lễ bất an. Cậu cúi đầu, mím môi: “Hôm nay là đêm Giao thừa, đừng nói mấy chuyện nặng nề như vậy.”
Hứa Gia đưa mắt nhìn cậu: “Vậy nói gì?”
“Nói—”
Vừa nói, cậu vừa lấy từ trong túi ra một phong bao lì xì, đồng thời nắm lấy cổ tay cô. Hiếm khi cô không từ chối. Chu Tư Lễ đặt phong bao vào lòng bàn tay cô: “Chúc mừng năm mới, năm mới cũng phải bình an nhé.”
Hứa Gia vuốt nhẹ lên mặt bao lì xì, cảm thấy xa lạ. Đã lâu rồi cô không nhận được thứ này.
“Cậu nói chúc mừng năm mới đến ba lần rồi đấy.”
“Vậy… Mùa xuân tươi đẹp, niềm vui trọn vẹn. Mỗi năm một lễ, năm mới may mắn.?” Chu Tư Lễ cố nghĩ xem còn lời chúc nào trang trọng mà không tầm thường nữa không.
Cô bỗng nghĩ đến điều gì đó, cười khẽ: “Đây không phải là của bố mẹ cậu cho cậu, rồi cậu chuyển tay đưa tôi đấy chứ?”
“Tôi vừa mới xin tài xế bao lì xì mới, cái này là tôi cho cậu.”
Hứa Gia mân mê phong bao, ngước mắt: “Mỏng thế này, đè nổi tuổi (đồng âm với lì xì) không?”
Chu Tư Lễ có chút lúng túng. Cậu không chuẩn bị trước, trên người cũng không có nhiều tiền mặt. Không do dự, cậu lục túi lấy ra mấy phong bao nhăn nhúm—đây mới đúng là cái bố mẹ cậu lì xì cho cậu. Cậu dùng đầu ngón tay vuốt phẳng đi, rồi đưa qua.
“Tất cả cho cậu.”
Hứa Gia liếc cậu một cái.
Không nói gì, cũng không đưa tay nhận.
Chỉ còn tiếng sóng biển vỗ bờ.
“Không cần.”
Chu Tư Lễ “ồ” một tiếng, nghĩ lại cũng phải, cô đâu thèm mấy thứ này, đến phong bao còn nhăn nhúm thế kia. Nhưng thấy cô nhận bao lì xì của mình, khóe môi cậu vẫn không kiềm được mà khẽ cong lên.