• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người giằng co rất lâu. Đợi đến khi hơi thở của Hứa Gia dần ổn định, cơ thể cũng khôi phục lại, thì đã qua mấy phút.

Cô thở hổn hển:
“Cậu không hiểu tiếng người à? Đã bảo đừng gọi xe cấp cứu rồi.”

Chu Tư Lễ thấy vậy, chần chừ nói:
“Cậu tự lo được không?”

Cô như chẳng nghe thấy:
“Tại sao cậu lại xuất hiện ở đây?”

“Tôi…”

Chu Tư Lễ nhất thời không biết giải thích từ đâu. Dù sao thì lý do thật sự cũng quá hoang đường, nói ra liệu cô có tin không? Hơn nữa, nhầm nhà người ta thành nhà ma, chuyện này đúng là hơi thất lễ.

Ngay giây tiếp theo, cổ họng cậu bị một thứ kim loại lạnh lẽo kề sát.

“Nói đi.”

Cậu sững sờ:
“…Tôi đi nhầm. Địa chỉ mà bạn gửi cho tôi là ở đây, không ngờ lại là nhà cậu. Nếu không tin, cậu có thể xem điện thoại của tôi.”

“Ý cậu là cậu đi nhầm vào phòng tôi?”

Cô cười lạnh. Chu Tư Lễ đoán thứ đang kề lên cổ mình là một con dao nhỏ. Không biết cô lấy nó từ đâu ra, nhưng có thể cảm nhận được lưỡi dao đang ấn sát hơn, khiến cậu thấy hơi đau.

“Tôi ngửi thấy mùi trong phòng cậu, cảm giác không ổn nên mới lên xem.”

Ánh mắt cô trầm xuống:
“Vậy nói xem, có gì không ổn?”

“Khói.”

Thấy cô hơi biến sắc, cậu nhanh chóng đổi giọng:
“Không có gì không ổn cả. Tôi chẳng thấy gì hết.”

“Cậu đã động vào đồ của tôi?”

“Tôi không có.”

Hứa Gia chống một tay xuống bãi cỏ bên cạnh, nhưng không có ý định buông tha cho cậu. Lấy lại bình tĩnh, cô điềm nhiên quan sát cái người nổi tiếng ở trường vì tính cách tốt. Nhưng trong mắt cô, cậu chỉ là kẻ ngốc bẩm sinh mà thôi.

Cậu thực sự nghĩ cô đang đau lòng vì lời của Dương Nhược Triều sao? Bây giờ lại bất ngờ xuất hiện, phá hỏng kế hoạch của cô.

Chuyện tối nay mà bị bạn học nào biết được thì rất phiền phức, huống hồ người này lại là lớp trưởng gương mẫu. Hứa Gia không muốn vừa quay lại trường đã bị thầy cô gọi lên văn phòng để “quan tâm đặc biệt” và “hướng dẫn tâm lý.”

Con dao Thụy Sĩ cầm tay trong tay cô xoay nhẹ một góc. Mặt dao lạnh buốt áp lên phần xương quai xanh, Chu Tư Lễ căng thẳng siết chặt đám cỏ bên cạnh. Đầu ngọn cỏ cứa vào lòng bàn tay cậu, đau buốt như có kim châm.

Cảm giác ấy lan từ lòng bàn tay ra khắp người. Cậu bối rối, sợ cô chỉ cần xoay nhẹ cổ tay là sẽ như đầu bếp cắt cổ gà – nhanh gọn, chính xác.

Giọng nói của cô lạnh lẽo như lưỡi dao kề trên cổ cậu. Cô cúi người, giọng nhẹ nhưng sắc bén:
“Không được kể chuyện này cho bất kỳ ai, hiểu chưa?”

Cậu có thể kể cho ai đây?

Hơi thở ấm áp phả lên mặt, Chu Tư Lễ quay đầu nhìn sang hướng khác. Dù vậy, hương thơm nhàn nhạt của cô vẫn xộc vào mũi.

Cậu nghe thấy mình đáp lại một tiếng rất khẽ. Hứa Gia không hài lòng hạ mi mắt, lại thấy ánh mắt cậu đang trốn tránh.

Chiếc áo thun trắng sạch sẽ bị vò nhăn nhúm. Từ cổ áo đến vành tai cậu đều đỏ bừng. Mái tóc đen hơi rối, dưới lớp tóc lòa xòa, ánh mắt cậu lóe lên. Cô nhếch mép, cười lạnh:
“Đã nói là không làm gì ở phòng tôi, vậy sao không dám nhìn tôi? Chột dạ à?”

“…Không phải, là vì… cậu… cậu lại gần quá.”

Ánh trăng hắt lên mặt cậu, càng làm đỏ thêm phần d ái tai.

Không khí xung quanh như ngừng lại.

Điện thoại từ xa bắt đầu rung lên. Hứa Gia nhìn cậu hai giây, trong mắt vẫn không có chút cảm xúc nào. Cô buông cổ áo cậu ra, đứng dậy, quay người rời đi.

Chu Tư Lễ ngồi dậy từ bãi cỏ, gọi với theo:
“Cậu thực sự không cần đi bệnh viện kiểm tra sao? Hít phải khói trắng có thể nguy hiểm đến tính mạng đấy!”

Cô chẳng buồn quay đầu, bước vào nhà. Tiếng cửa đóng lại vang lên. Đèn trong phòng khách bật sáng.

Chu Tư Lễ cúi người nhặt điện thoại lên. Là Lưu Tiêu Như gọi. Vì không ai bắt máy nên cuộc gọi đã tự động ngắt. Sau đó, tin nhắn của Lưu Tiêu Như hiện ra, hỏi cậu đang ở đâu.

Cậu nhắn lại rồi rời đi. Trước khi đi, cậu quay đầu nhìn về phía căn nhà lần cuối. Cảm giác kỳ lạ đó vẫn âm ỉ trong lòng. Chu Tư Lễ vò đầu. May là cô không truy cứu chuyện cậu tự tiện xông vào nhà.

Áo trắng và quần cậu dính đầy bùn cỏ. May mắn là cậu tìm được một nhà vệ sinh công cộng, dùng tay chà xát mấy lần, chỉ còn lại vài vết ố vàng mờ mờ.

Tường nhà vệ sinh ẩm mốc, tróc sơn, tỏa ra mùi ẩm mốc khó chịu. Cậu rửa mặt qua loa rồi định đi.

Nước theo đường nét xương cốt chảy xuống. Cổ họng đau nhói. Cậu ngẩng đầu trước gương, mới phát hiện phía trên xương quai xanh có một vết cắt, máu rỉ ra.

…Cô ấy thật sự ra tay.

Chu Tư Lễ nhanh chóng dùng giấy lau sạch. Mẩu giấy thấm máu bị vo tròn, ném vào thùng rác. Nhưng cảm giác bị dao kề lên cổ và nhịp tim dồn dập vẫn chưa thể bình ổn.

Thiếu niên trong gương cau mày, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương mờ nhạt. Dường như vẫn còn chút bàng hoàng, tim cậu đập thình thịch như lửa đốt.

Nhớ lại bức tường đầy ảnh chụp, nhớ lại mùi khói đậm đặc trong phòng cô – đủ để đoạt mạng một người…

Cô không chỉ tàn nhẫn với người khác, mà còn rất tàn nhẫn với chính mình.

Khói đặc bị gió đêm thổi tản đi gần hết, trong phòng vẫn còn phảng phất mùi khói nhẹ. Sau khi nằm nghỉ một lát, Hứa Gia đứng dậy vào phòng tắm, lấy nước rồi dập tắt chậu than còn đang bốc lên vài tia lửa nhỏ.

Tiếng “xèo xèo” vang lên, làn khói trắng bốc lên dần tan biến trong đôi mắt phẳng lặng như hồ nước của cô.

Cổ họng vẫn còn đau rát vì khói, nhưng cô thà chịu đau chứ không muốn bước vào bệnh viện.

Dường như nhớ ra gì đó, Hứa Gia nhặt mảnh giấy cậu để lại trong phòng khách, giơ lên dưới ánh đèn trần. Trên mảnh giấy viết lời giải thích và xin lỗi vì đã xuất hiện ở đây, cuối cùng còn để lại tên và số điện thoại, nói rằng nếu có bất kỳ vấn đề nào, có thể liên hệ với cậu.

“Chu, Tư, Lễ.”

Dòng chữ rõ ràng hiện lên dưới ánh sáng, cô khẽ nheo mắt, lẩm bẩm cái tên trên giấy.


Sáng thứ Hai quay lại trường, nhắc đến chuyện đi khám phá “ngôi nhà ma” tối qua, Hứa Quân Xương vẫn chưa hoàn hồn, điều tiếc nuối duy nhất là Chu Tư Lễ đã không tham gia. Cuối cùng ông chủ không chờ họ được, nên cậu và Trình Dã đành phải lập đội với người chơi khác để vào trong.

“Ai mà ngờ lại có hai con phố trùng tên nhau chứ!” Hứa Quân Xương suýt quỳ xuống.

Chu Tư Lễ đứng trên bục giảng, đang kiểm tra lại xấp bài kiểm tra. Bỗng nhớ ra điều gì đó, cậu dừng tay, nói thêm:
“Nhưng mà, cũng không phải chuyện xấu.” Dù sao thì nhờ nhầm lẫn đó mà vô tình cứu được một mạng người.

Hứa Quân Xương ngồi dựa vào bàn, xoay xoay cây bút trong tay, trầm tư:
“Vậy tối qua cậu đi đâu thế? Sau đó tôi và Trình Dã ra ngoài, còn định rủ cậu đi ăn khuya.”

“Tôi à? Tôi về thẳng nhà luôn, trò chơi đó mất cả mấy tiếng đồng hồ mà.” Chu Tư Lễ đi xuống bục giảng, lần lượt phát bài kiểm tra cho mọi người. Thấy Hứa Quân Xương vẫn để tâm chuyện hôm qua, cậu cười nhẹ:
“Để lần sau đi cùng, sắp tới là Quốc khánh rồi mà.”

“Được thôi.” Hứa Quân Xương vô tình liếc qua cổ của Chu Tư Lễ, mới phát hiện trên cổ cậu có một vết xước mờ.

Cậu ta không để ý lắm, dù sao thì bản thân cậu cũng thường phát hiện trên người có vài vết bầm tím lúc đi tắm. Cậu buột miệng hỏi:
“Cổ cậu làm sao mà có vết xước vậy?”

Hứa Quân Xương chỉ tiện miệng hỏi thôi, nhưng Chu Tư Lễ lập tức giơ tay lên che cổ, vẻ mặt có chút mất tự nhiên:
“Rõ vậy sao?”

“Không nhìn kỹ thì không thấy đâu.”

Đúng lúc này, Trình Dã từ bên ngoài mang nước về, vừa gặp là bắt đầu thao thao bất tuyệt kể về các cơ quan trong “ngôi nhà ma”.

Chu Tư Lễ thấy Hứa Quân Xương không để ý nhiều nữa mới nhẹ nhõm, gọi hai người họ giúp mình mang đống bài tập của cả lớp đến phòng giáo viên.

“Tôi dám chắc là nếu tối qua cậu có mặt, cậu cũng sẽ hét toáng lên cho coi. Đám ảnh và mấy con búp bê đó, thật sự rất kinh dị…”

Hứa Quân Xương rùng mình, lắc đầu không dám nghĩ tiếp.

Giọng cậu ta vừa hay lọt vào tai thầy giáo dạy toán đang ngồi gần cửa. Lưu Húc cười trêu:
“Hứa Quân Xương, thầy thấy điểm số của em cũng kỳ quái lắm. Kỳ thi tháng này, các môn khác đều tiến bộ, chỉ có toán là tụt dốc. Chẳng lẽ học giờ của thầy khó chịu lắm sao?”

Hứa Quân Xương giật nảy mình, kêu oan:
“Đâu có thầy! Thầy không thấy lúc học toán em là người tích cực nhất à? Lúc mọi người buồn ngủ, chỉ có em là hăng hái nhất đấy!”

“Đừng có khéo mồm nữa. Bao giờ em học hành nghiêm túc như Chu Tư Lễ, làm đến nơi đến chốn thì môn toán đã sớm qua điểm trung bình rồi.”

“Thầy không hiểu em rồi, em là người nói được làm được.”

“Thầy chỉ cần hiểu điểm số môn toán của em là đủ rồi.” Lưu Húc làm vẻ mặt “thôi ngay đi”, ra hiệu cho ba người đặt bài tập lên bàn làm việc. Chu Tư Lễ làm theo:
“Thầy, em để ở đây nhé.”

Dưới ánh sáng nhẹ của nắng sớm, cậu cúi đầu, dáng vẻ ngay thẳng. Lưu Húc rất hài lòng với kiểu học sinh toàn diện như cậu, giọng nói cũng dịu hơn:
“Đặt xong rồi thì đi đi, không làm lỡ giờ nghỉ của mấy đứa nữa.”

Vừa ra khỏi phòng giáo viên, Chu Tư Lễ lập tức cảm nhận được ánh mắt kỳ quái của hai người bạn. Cậu hơi nhướn mày:
“Sao thế?”

Trình Dã nhìn cậu đầy hoài nghi:
“Anh bạn à, cậu giỏi thật đấy.”

“Thành thật đi, thầy giáo vừa khen cậu, trong lòng cậu có phải đang sướng âm ỉ không?”

“Đủ rồi đấy.” Chu Tư Lễ cười nhạt, đẩy cậu ta ra:
“Biến đi chỗ khác.”

Ba người vừa trêu đùa vừa đi qua hành lang, thì gặp Hứa Gia.

Chu Tư Lễ đứng ở giữa, ngược sáng, đôi mắt hơi cong lên khi nói chuyện, ánh nhìn đầy ý cười. Hứa Gia vừa mới quay lại lớp, thấy cậu không ở đó, còn tưởng cậu đã đi mách giáo viên nên mới ra ngoài tìm.

Cô nắm chặt chiếc cốc nước trong tay, giả vờ lướt qua.

Bọn họ cười nói về những chuyện không mấy quan trọng, xen lẫn vài câu đùa giỡn. Hứa Gia cúi đầu, xung quanh lặng ngắt. Hai bầu không khí hoàn toàn khác biệt va vào nhau khi họ lướt qua nhau.

Hứa Quân Xương lùi lại một bước, vô tình đụng vào cô.

Ngay khi chiếc cốc sắp rơi xuống, Chu Tư Lễ nhanh tay đỡ lấy. Dưới ánh nắng ấm áp, cậu cúi mắt, đưa lại cho cô:
“Ly của cậu.”

Cô nhận lấy, vẻ mặt bình thản, khẽ nói:
“Cảm ơn.”

Chu Tư Lễ nhìn cô, thấy cô bình tĩnh như vậy, đoán rằng chuyện tối qua có lẽ đã cho qua.

“Hứa Quân Xương, đi đứng cẩn thận chút. Nếu tôi không đỡ kịp thì cái ly thủy tinh này đã vỡ rồi.”

Hứa Quân Xương tròn mắt kinh ngạc — họ đã đến mức nói cảm ơn rồi sao?

Chưa đi được bao xa, Hứa Quân Xương đã kéo mạnh Chu Tư Lễ lại, hạ giọng, vẻ mặt đầy tò mò và khẩn trương:
“Chuyện này lạ đấy, hai người quen nhau từ bao giờ thế?”

Chu Tư Lễ bị hỏi mà chẳng hiểu mô tê gì:
“Chỉ là giúp nhặt lại cái ly thôi mà, cậu nghĩ đi đâu vậy? Hơn nữa, cũng không tính là quen biết.”

Chỉ là vô tình gặp cô trên sân thượng, để lại một gói khăn giấy, sau đó được cô lặng lẽ trả lại mà thôi.

Hứa Quân Xương vẫn đứng nguyên chỗ, lẩm bẩm như đang suy tư:
“Không đúng, không đúng, chắc chắn không đơn giản như vậy…”

Chu Tư Lễ thấy cậu ta bắt đầu nói lảm nhảm, bèn kéo Trình Dã rời đi.

Đợi đến khi Hứa Quân Xương ngẩng đầu lên, hai người họ đã đi được một quãng xa. Cậu ta liền vội vàng chạy đuổi theo.

Tiếng cười của ba người ngày càng xa dần.

Hứa Gia thu lại ánh mắt, chợt hiểu ra — thì ra tối qua cậu ấy không nhận ra cô.

Là vì hôm qua cô không đeo kính, tóc mái cũng vén lên?

Thì ra trong mắt Chu Tư Lễ, cô chẳng qua chỉ là một người xa lạ được cậu tình cờ cứu giúp mà thôi.

Hứa Gia khẽ cười nhạt, trong lòng bỗng có chút không thoải mái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK