Bỗng nhiên, một tia chớp xé ngang bầu trời.
Ánh sáng chói lòa trong khoảnh khắc chiếu rọi khắp phòng học.
Cậu chớp mắt, hàng mi khẽ run rẩy, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài từ khóe mắt, men theo gò má mà chảy xuống. Vệt nước mắt ấy rõ ràng đến mức Hứa Gia nhìn thấy không sót một chi tiết nào.
Ngay cả Chu Tư Lễ cũng ngây người trong vài giây, bối rối không biết phải làm gì. Cậu lập tức quay đầu, cúi thấp, dùng tay áo lau nước mắt một cách điên cuồng, miệng bắt đầu nói năng lộn xộn:
“Thời tiết thật kỳ lạ, tự nhiên lại mưa to… Tôi có hơi lo lắng…”
Còn chưa nói hết câu, một bàn tay chạm vào mặt cậu, ép cậu quay đầu lại.
Hứa Gia đứng bên cạnh, để nhìn cậu rõ hơn, cô cố ý cúi người xuống, hơi thở ấm áp phả lên mặt cậu. Cô nhấn từng chữ, cố tình lặp lại lời cậu, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc:
“Thời tiết thật kỳ lạ, tự nhiên lại mưa to… rồi mưa rơi vào trong mắt cậu luôn à?”
Đôi mắt cậu đỏ hoe, đồng tử đen láy phủ một lớp nước mờ nhạt, phản chiếu ánh sáng yếu ớt. Hứa Gia giữ lấy gáy cậu, ngón tay cái miết mạnh qua khóe mắt, lực không nhẹ khiến đuôi mắt cậu ửng đỏ hơn. Cô dường như rất hài lòng, khóe môi khẽ nhếch lên, cười nhẹ:
“Thật đáng thương.”
Nghe xong câu này, Chu Tư Lễ khẽ ngửa đầu, theo phản xạ né tránh ánh mắt cô, không muốn để cô thấy bộ dạng này của mình.
“Chu Tư Lễ, cậu khóc cái gì vậy? Chẳng lẽ chỉ vì thấy mưa to mà trốn vào đây khóc?” Ánh mắt cô sâu thẳm.
Chu Tư Lễ nhất thời không biết nên thuận theo lý do cô đưa ra, hay nói thật với cô. Thuận theo thì trông cậu giống kẻ yếu đuối; nhưng nếu nói thật, chắc chắn sẽ nhận về một câu “không liên quan đến cậu”, thậm chí có khi còn bị cô giễu cợt thêm. Nghĩ một hồi, cậu chọn cách im lặng.
Có lẽ vì thời tiết quá tệ, Hứa Gia lại tỏ ra kiên nhẫn một cách hiếm có. Ngược lại, cô còn tỏ ra thích thú, lấy khăn giấy từ trong túi ra, rồi túm lấy tóc cậu, kéo cậu lại gần.
Dù là trói Chu Tư Lễ lại, hay lau nước mắt cho cậu, đều là những điều hiếm khi cô làm cho người khác. Cô không cho phép con búp bê của mình bị bẩn, càng không cho phép nước mắt s1nh lý làm bẩn đôi mắt cậu. Nếu có bị bẩn, cũng phải là do cô gây ra.
Cả ngôi trường đều bị bao trùm trong màn mưa trắng xóa. Một số học sinh ở các lớp khác quên mang ô, nên ở lại lớp làm bài. Nhưng trong lớp của họ, cửa đóng kín, ngay cả đèn cũng không bật. Phòng học yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng cười nói từ lớp bên cạnh.
Cô cẩn thận, tỉ mỉ lau sạch viền mắt cậu. Cậu ngồi trên ghế, ngửa đầu mặc cho cô thao tác, một tay chống lên mép bàn, những ngón tay thon dài trắng trẻo khẽ siết lại vì căng thẳng. Thế giới của hai người như được bao bọc trong tiếng mưa rơi.
Đột nhiên, cô nói:
“Tôi cũng ghét những ngày mưa bão.”
Đây là lần đầu tiên cô bày tỏ sở thích hay sự chán ghét của mình với cậu. Chu Tư Lễ khựng lại, lần này cậu đã khôn hơn, chỉ hỏi:
“Tôi có thể hỏi lý do không?”
“Không thể.” Hứa Gia cụp mắt, ánh nhìn dần trở nên mơ màng, tay cô vô thức siết chặt hơn, khiến cậu không thể mở mắt ra được. Chu Tư Lễ cố sức hé một bên mắt, định nói “Hứa Gia, thôi đi, mắt tôi đau”, nhưng khi vừa nhấc tay lên thì đã bị cô giữ chặt.
Ngón tay Hứa Gia lướt nhẹ qua vết hằn trên cổ tay cậu:
“Vẫn còn đau à?”
Dù rằng không trói quá chặt, nhưng để tự mình thoát ra cũng phải tốn không ít sức.
Sự quan tâm đột ngột ấy khiến Chu Tư Lễ bối rối, má cậu nóng lên:
“… Không đau.”
Hứa Gia khẽ nhướng mày, nhớ lại chuyện xảy ra hồi chiều. Khi đó cô nằm sấp trên bàn, nhưng thực ra không hề ngủ say. Khóe môi cô nhếch lên, nụ cười lộ rõ vẻ tinh quái:
“Lớp trưởng giỏi thật, chiều nay vậy mà không bị đi trễ.”
Chu Tư Lễ đương nhiên không biết trong đầu cô đang suy tính cách xem lại hướng dẫn, rồi tìm cách trói cậu lần nữa, lần này phải chặt hơn để cậu không thể thoát ra được. Cậu chỉ nghe được nửa câu trước, khóe miệng bất giác cong lên, ánh mắt lấp lánh ý cười.
“Lần sau đến nhà tôi, tôi sẽ thử lại lần nữa.”
“Hả… Hả?” Cậu còn đang mải cảm nhận sự dịu dàng từ cái vuốt v3 nơi cổ tay, nghe rõ lời cô nói xong liền ngẩng đầu lên, không thể tin nổi:
“Gì cơ? Còn muốn thử lại lần nữa?”
“Không được à?” Cô giơ tay, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt qua má cậu.
“… Ừm… Cũng được… Khi nào?” Cậu nghiêng đầu, đã từng trải qua một lần rồi, cảm giác cũng không đến nỗi tệ… Thêm lần nữa chắc cũng không sao.
“Chu Tư Lễ, cậu ngoan hơn rồi. Tại sao?”
“Hứa Gia, dùng từ ‘ngoan’ để khen con trai không phải là từ hay đâu.” Cậu ngước đầu, nói.
“Cậu không thích à?”
“… Cũng không hẳn.”
Mưa ngoài cửa sổ đã rơi được hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng có dấu hiệu ngớt dần.
Tài xế có lẽ đã đến cổng trường. Hứa Gia xách cặp lên, chuẩn bị rời đi. Chu Tư Lễ đi theo phía sau, cầm ô trong tay:
“Cậu không mang ô đúng không? Tôi đưa cậu ra cổng.”
Cậu mở ô, bước xuống hai bậc thang, đứng trên nền đất ẩm ướt, quay đầu nhìn cô. Lúm đồng tiền trên má cậu hằn sâu, nụ cười rực rỡ như ánh nắng.
Chiếc ô màu đen xoay nhẹ, vài giọt mưa bắn lên gọng kính của cô.
Cô đứng trong bóng tối, biểu cảm trên mặt đọng lại, trở nên trầm mặc.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Chu Tư Lễ hơi ngượng ngùng, tháo kính của cô xuống, lau qua bằng tay áo rồi định giúp cô đeo lại. Đúng lúc đó, cậu phát hiện ra… ánh mắt hai người đang ngang tầm nhau.
Khuôn mặt không có kính che chắn của cô, cứ thế hiện rõ trước mắt cậu.
Khuôn mặt của cô rất nhỏ nhắn, làn da trắng bệch do nhiều năm không phơi nắng khiến cho quầng thâm dưới mắt càng thêm rõ rệt. Dù vẻ mặt cô không mấy thân thiện, tim của Chu Tư Lễ vẫn bất giác đập nhanh hơn một nhịp — Sao lại dễ thương đến thế?
Ánh mắt cậu lảng tránh sang chỗ khác, vành tai dần đỏ lên. Bàn tay cầm kính cứ giơ lên rồi lại hạ xuống, mãi mà không đeo vào được.
Hứa Gia mất kiên nhẫn, vỗ nhẹ lên tay cậu:
“Không cần nữa.”
Cô bước xuống bậc thềm, đi thẳng về phía cổng trường. Chu Tư Lễ nhanh tay nghiêng chiếc ô, kịp thời chắn lại những giọt mưa rơi xuống, để vạt áo của cô không dính một giọt nước nào.
“Vì sao không đeo nữa? Là vì tôi đã chạm vào à?”
Cô không trả lời. Cậu bèn rút tay lại, đưa kính vào trong túi áo đồng phục.
Từ tòa nhà dạy học đến cổng trường thực ra là một đoạn đường khá xa, nhưng hôm nay cậu lại thấy nó ngắn lạ thường. Hai người cứ thế im lặng đi đến cổng. Chiếc xe màu đen trong màn mưa dần hiện lên rõ ràng hơn khi khoảng cách thu hẹp lại.
Chu Tư Lễ cúi đầu, nghĩ đến căn nhà rộng lớn đến mức có thể tạo ra tiếng vọng ấy. Mỗi đêm cô đều khó ngủ, liệu có phải là vì chuyện của cha cô? Nhưng cậu luôn cảm thấy, nguyên nhân chắc chắn không chỉ có vậy.
Hứa Gia đi tới bên cạnh xe, chuẩn bị lên xe thì cổ tay đột nhiên bị nắm lấy.
Năm ngón tay nắm chặt cổ tay cô khẽ run rẩy.
Cô quay đầu lại, chờ đợi điều cậu sắp nói. Lúc này, cô mới nhận ra rằng vai cậu đã ướt một mảng lớn. Tay cầm ô nghiêng về phía cô một góc rất rõ ràng.
Gió lạnh thổi qua, làm áo cậu nhăn lại, mái tóc rối bời bay trong gió. Một lúc lâu sau, cậu mới ngước mắt lên, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt phủ đầy lệ. Cậu nói ra câu mà từ trong lớp cậu đã muốn hỏi nhưng chưa dám:
“Hứa Gia, tôi có thể ôm cậu một chút không?”
“Biến.”
Hứa Gia không biểu lộ cảm xúc, rút tay mình ra khỏi tay cậu.
“Cơn mưa này có vẻ sẽ kéo dài suốt đêm, chắc sẽ có nhiều sấm chớp lắm đấy. Khuyên cậu nên mau chóng về nhà mà khóc đi.”
Cánh cửa xe đóng sập lại không chút do dự. Cô ngồi trong xe, cậu đứng ngoài xe, cầm ô đứng yên một chỗ. Từ khóe mắt, cô liếc thấy cậu vẫn đứng đó. Hứa Gia quay đầu lại, cậu lập tức giơ tay lên, khẽ vẫy vẫy, đôi môi mấp máy như đang nói:
“Mai gặp.”
Chiếc xe từ từ khởi động. Cô thu ánh mắt lại.
Những giọt mưa đập lên cửa kính xe, khung cảnh bên ngoài trong màn mưa hòa lẫn ánh sáng, tạo nên những tia sáng nhàn nhạt.
Cô gái trong xe cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt v3 tấm bùa hộ mệnh, ánh mắt xa xăm, như đang suy tư điều gì đó.
Không lâu sau, xe đã dừng trước cửa nhà.
Cô đẩy cửa xe ra, có người bước tới che ô cho cô. Băng qua sân, bước lên mấy bậc thềm, tài xế từ phía sau vội vàng chạy tới, giẫm lên nước mưa bắn tung tóe:
“Cô chủ, cô để quên đồ trên xe.”
Hứa Gia dừng bước, quay đầu lại, nhìn rõ tấm bùa hộ mệnh trong tay anh ta. Nước mưa từ vành ô nhỏ xuống, từng giọt rơi lên bùa hộ mệnh, làm cho lớp vải đặc chế thẫm màu hơn.
“Có cần tôi treo nó trong phòng khách hay phòng của cô không?”
Cô chỉ liếc qua một cái:
“Không cần, vứt đi.”
Cô không tin Phật, cũng không tin bất kỳ ai.
Cô chỉ tin chính mình.
Người giúp việc bên cạnh mở cửa cho cô, cô bước vào. Khi cánh cửa khép lại, ngoài trời vang lên một tiếng sấm rền. Cô bỗng nhiên mất sức, ngã ngồi xuống đất.
“Gia Gia, mỗi năm sinh nhật mẹ đều sẽ vẽ cho con một bức tranh. Con xem, giờ đã là bức thứ chín rồi.”
“Ba sẽ luôn ở bên con khi con lớn lên. Con chỉ cần vui vẻ, những chuyện khác không cần lo lắng.”
“Ba tin rằng Gia Gia của chúng ta sẽ lớn lên hạnh phúc. Sinh nhật vui vẻ nhé.”
Đây là một căn nhà tĩnh lặng, quanh năm suốt tháng chỉ có cô sống một mình. Đây cũng là một căn nhà ồn ào, mỗi đêm, mỗi góc phòng đều vang vọng những thanh âm và hình ảnh biến ảo.
Hứa Gia siết chặt nắm tay, chống tay lên sàn đứng dậy, đi đến bên tủ kéo mở ngăn kéo ra. Bên trong chứa vô số lọ thuốc — đã uống hết, chưa uống hết, đủ loại. Cô tìm ra lọ thuốc, nhanh chóng nuốt hai viên, rồi quay về phòng nằm xuống.
Điện thoại trên bàn bỗng sáng lên, có tin nhắn gửi đến.
Ngoài Hứa Hạnh, chẳng ai nhắn tin cho cô cả.
Nếu trong vòng mười phút mà cô không trả lời, Hứa Hạnh lại sẽ gọi điện tới tấp. Hứa Gia kìm nén sự bực bội, ngồi dậy, cầm lấy điện thoại.
Kết quả là tin nhắn của Chu Tư Lễ — một lời vớt vát thể diện:
“Về đến nhà chưa?”
“Thực ra tôi không phải kiểu con trai sợ sấm sét đâu. Tôi hiếm khi khóc. Hôm nay là ngoại lệ.”
Lúc này, Chu Tư Lễ đã tắm rửa xong, ngồi trước bàn học, trên bàn bày đầy sách. Cậu cầm điện thoại, toàn tâm toàn ý chờ đợi. Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn của cô — là một tin nhắn thoại.
Cậu không bật loa ngoài, chỉ cẩn thận đưa điện thoại lên tai, rồi dè dặt bấm mở tin nhắn thoại.
“Ai quan tâm?”
Giọng điệu hờ hững, lạnh nhạt như mọi khi, nhưng cậu lại nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần.
Nghĩ tới điều gì đó, Chu Tư Lễ mở máy tính, bắt đầu tra cứu hai chữ “Hứa Tuấn.”
Hiện ra cùng với cái tên ấy là các bài báo đưa tin về cái chết của ông. Toàn bộ truyền thông đều tiếc thương cho sự ra đi của ông, lên án kẻ thủ ác. Kéo xuống nhiều trang, cậu còn thấy được video Hứa Tuấn đứng trên bục phát biểu khi còn phong độ rạng ngời. Quả thật là người đàn ông trong bức ảnh chụp treo ở nhà cô.
Khi nhìn thấy bài báo có tiêu đề “Liên quan đến gia đình của Hứa Tuấn,” tim cậu khẽ siết lại. Cậu bấm vào xem.
“Hứa Tuấn, người tiên phong trong lĩnh vực vật lý thiên văn hiện đại của Trung Quốc, tốt nghiệp ngành Toán – Lý tại Đại học Lyon, Pháp. Sau khi tốt nghiệp, ông theo đuổi nghiên cứu vật lý thiên văn, đưa ra các dự đoán và chứng minh lý thuyết… Tiếc thay, thiên tài bạc mệnh, ra đi khi tuổi đời còn trẻ. Theo điều tra, ông đã kết hôn và có một con gái. Hiện tại tung tích của cô ấy vẫn chưa rõ.”
—
Sau cơn mưa lớn, sân trường dường như khoác lên diện mạo mới. Giờ ra chơi dài, ủy viên thể dục bước lên bục giảng, vỗ vỗ vào xấp giấy trong tay, ra hiệu cho các bạn trong lớp nhìn lên:
“Tháng này sẽ có lễ hội bóng rổ và đại hội thể thao. Ai muốn đăng ký thì có thể tìm tôi điền tên ngay bây giờ.”
Hứa Quân Xương lập tức chạy lên bục giảng, điền tên mình xong còn chưa thỏa mãn, cậu quay về phía cuối lớp, lớn tiếng gọi:
“Chu, tôi đã ghi tên cậu vào rồi!”
“Được thôi.”
Những hoạt động kiểu này từ trước tới nay chẳng liên quan gì đến Hứa Gia. Cô cúi đầu xuống, rồi nghe thấy người bên cạnh lên tiếng:
“Đến lúc đó, cậu sẽ tới xem tôi chơi bóng rổ chứ?”
“Cậu nghĩ có khả năng sao?” Hứa Gia cười khẩy, lật sang trang sách.
Chu Tư Lễ chống khuỷu tay lên bàn, hơi che đi vành tai nóng bừng của mình. Một tay cậu cầm bút, cúi đầu viết bài điền vào chỗ trống về thơ từ, rồi lên tiếng tự quảng cáo:
“… Tôi chơi bóng cũng ổn mà.”
Thấy cô không thèm để ý đến mình, cậu lại thấp giọng bổ sung:
“Bọn họ nói là… khá đáng xem đấy.”
Nghe vậy, Hứa Gia dựa lưng vào ghế, lạnh lùng nhìn cậu:
“Bớt tự dát vàng lên mặt mình đi.”
Chu Tư Lễ lúng túng không thôi, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, nhưng vẫn cố gắng gượng gạo đáp lại:
“Toàn là bọn họ nói đấy chứ.”
Từ kẽ lá, ánh nắng chiếu xuyên qua, rọi vào dãy bàn cuối lớp, ánh sáng nhảy múa, lấp lánh. Hai người họ ngồi ở hàng cuối, nơi chẳng ai chú ý, trò chuyện với nhau trông vô cùng tự nhiên và ăn ý.
Cảnh tượng này lọt trọn vào mắt Lương Vân đang đứng trong góc lớp.