• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Chu Tư Lễ bước ra khỏi phòng thiết bị, ánh mắt cậu sáng rực một cách khác thường. Mái tóc đen có phần rối loạn, cà vạt bị tuột một nửa khỏi áo khoác, bộ đồng phục vốn phẳng phiu nay đã nhăn nhúm khá nhiều. May mắn là hành lang không có ai. Cậu chỉnh lại cổ áo, kéo thẳng cà vạt, vuốt lại tóc rồi mới đi tìm mẹ.

Không ngờ, vừa quay người lại, cậu liền chạm mặt Lương Vân. Cô ta đang đứng ngơ ngác ở đầu cầu thang, tay khẽ nâng vạt váy, khóe mắt hơi đỏ hoe.

“Tôi không thích cô ấy lắm, khuyên cậu đừng qua lại với cô ấy nữa.”

Lời thì thầm bên tai khi nãy như vang vọng lại. Khi đó cậu đã đáp lời.

Chu Tư Lễ lịch sự gật đầu với Lương Vân, coi như chào hỏi, sau đó liền bước xuống cầu thang.

“Chu Tư Lễ! Cậu thích Hứa Gia, đúng không?”

Giọng cô ta nghẹn ngào, mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào, bao nhiêu cảm xúc tích tụ cả ngày bỗng bùng nổ vào khoảnh khắc này:

“Tại sao?! Tại sao có bao nhiêu người thích cậu, mà cậu lại chọn cô ấy?!”

Chu Tư Lễ dừng chân, nhíu mày, bình thản đáp:

“Lương Vân, chuyện này không liên quan đến cậu.”

“Có phải… có phải mọi người đều không biết mối quan hệ của hai người không?”

Lương Vân xoay người lại, nước mắt lăn dài trên má, không còn để ý đến hình tượng thường ngày nữa:

“Cho tớ một lý do đi. Chỉ cần cậu cho tớ một lý do, tớ sẽ không bao giờ mơ tưởng về cậu nữa, cũng sẽ không nói với bất kỳ ai về chuyện của hai người.”

“Thích một người… cần lý do sao?”

Chu Tư Lễ ngước mắt lên, ánh nhìn chạm thẳng vào cô ta:

“Hay là cậu nghĩ tôi bị ép buộc, nhất định phải có lý do mới hợp lý? Xin lỗi, là tôi tự nguyện, cam tâm tình nguyện.”

Nói xong, cậu quay người rời đi.

Lương Vân không kìm được nữa, chậm rãi ngồi sụp xuống, úp mặt vào cánh tay mà bật khóc.


Tờ đơn đăng ký tham gia đại hội thể thao sau khi điền tên xong liền được dán lên bảng thông báo của lớp. Chu Tư Lễ vừa bước vào cửa lớp, đã thấy một đám bạn vây quanh bảng thông báo. Cậu vốn chỉ định đi ngang qua, nhưng lại vô tình nghe được:

“Thật á? Hứa Gia là người chạy cuối trong cuộc thi tiếp sức 100 mét à?”

Đám bạn lập tức dạt ra, thấy Chu Tư Lễ đi về phía bảng thông báo. Cậu nhanh chóng lướt qua tờ danh sách, sắc mặt chợt sa sầm. Cậu gọi Trần Đào lại.

Chu Tư Lễ cầm lấy cây bút từ tay Trần Đào, thẳng tay gạch bỏ tên Hứa Gia:

“Cô ấy không tham gia. Đổi người khác đi.”

“Khoan, cậu cứ thế mà xóa tên cô ấy sao?” Trần Đào sững sờ, rồi hạ giọng nói: “Quan trọng là chúng ta vẫn còn thiếu một hạng mục để đáp ứng yêu cầu của ban thể dục. Tiếp sức chỉ còn thiếu một người, mà ngoài Hứa Gia ra thì không ai khác có thể tham gia. Các bạn nữ khác đều có lịch trùng hết rồi.”

“Còn hạng mục nào khác không?”

“Cho cô ấy chạy 100 mét cũng không có gì nghiêm trọng. Không cần giành giải, chỉ cần đủ người thôi mà.”

“Còn hạng mục nào khác không?” Chu Tư Lễ quay đầu lại, ánh mắt đen láy, giọng nói nghiêm túc và cương quyết:

“Không hỏi qua ý cô ấy, cho dù là một mét cũng không được.”

“Rồi rồi, được thôi.” Thấy cậu kiên quyết như vậy, Trần Đào lật sổ hướng dẫn đại hội thể thao, ngón tay trượt từ trên xuống dưới:

“Còn hạng mục chạy 3.000 mét nam và 3.000 mét nữ.”

“Đăng ký cho tôi 3.000 mét đi.” Chu Tư Lễ không chút do dự.

“Cậu nghiêm túc đấy à?”

Thấy cậu ta lộ ra vẻ dò xét, Chu Tư Lễ khẽ ho nhẹ, lên tiếng giải thích:

“Tôi muốn thử thách cự ly 3.000 mét từ lâu rồi. Năm ngoái bận quá không có thời gian, năm nay cuối cùng cũng có cơ hội.”

“Được thôi.” Trần Đào tin là thật, không hề nghĩ theo hướng nào khác. “Nghe nói ba người đứng đầu cự ly 3.000 mét sẽ nhận được phần thưởng khá hấp dẫn. Vậy cậu năm nay đăng ký là đúng rồi, nghe nói phần thưởng cho người về nhất là một bộ huy chương đấy.”

Nói xong, Trần Đào còn lật đến trang có hình phần thưởng. Chu Tư Lễ liếc qua, thấy đó là một khung treo chín chiếc huy chương với thiết kế khác nhau, đúng như lời cậu ta nói – tinh xảo và lấp lánh dưới ánh nắng. Trông có vẻ là kiểu mà các bạn nữ sẽ thích, để ở nhà cũng rất đẹp mắt.

Sau đó, Chu Tư Lễ mượn cuốn sổ tay đó từ Trần Đào.

“Hứa Gia, cậu có biết tên mình có trong danh sách tiếp sức không?”

Hứa Gia thản nhiên “ừm” một tiếng.

Thấy cô không hề có chút biểu cảm nào, Chu Tư Lễ thoáng ngạc nhiên:

“Vậy cậu định tham gia à?”

“Không.”

“Tôi cũng biết là cậu sẽ không tham gia. Vừa rồi đã bảo Trần Đào xóa tên cậu rồi.”

Chu Tư Lễ lấy ra tấm ảnh phần thưởng:

“Cậu thích cái này không? Trông cũng khá đẹp. Đợi tôi chạy xong 3.000 mét, giành được hạng nhất, sẽ tặng cho cậu.”

Hứa Gia liếc mắt nhìn cậu, mặt không chút cảm xúc:

“Mớ sắt vụn thôi, ai thèm?”

“……”

Chu Tư Lễ cúi đầu, im lặng nhét tấm ảnh vào ngăn kéo. Sau đó, cậu nghe thấy cô nói:

“Cậu không cần can dự vào chuyện của tôi. Sẽ có người chạy thay tôi.”

Lông mi Chu Tư Lễ khẽ run lên, như thể gặp phải một cơn khủng hoảng:

“Ai sẽ thay cậu?”

Hứa Gia khẽ nhếch môi, nở nụ cười khó hiểu:

“Người đó sẽ tự tìm đến tôi.”


Tin tức Chu Tư Lễ đăng ký cự ly 3.000 mét nhanh chóng lan truyền khắp lớp. Trong tất cả các môn thi đấu thể thao, chạy 3.000 mét là hạng mục tốn sức nhất. Toàn trường mấy năm nay rất ít người tham gia, lâu dần nó trở thành một hạng mục gần như chỉ để cho có. Mỗi năm chỉ có mười mấy người đăng ký, nói cách khác, chỉ cần chạy đến đích là gần như nắm chắc suất trong top 6.

Thịnh Nhược: “Vậy cuộc thi tiếp sức 100 mét của nữ coi như hủy rồi à?”

“Ừ, cô ấy không muốn tham gia, nếu ép người khác thay thế thì không hay lắm.”

Trần Đào vừa xếp lại đống bài kiểm tra trên bàn, vừa cất tiếng:

“Trước đây học chung lớp với lớp trưởng, mấy năm trước cậu ấy chưa bao giờ đăng ký chạy 3.000 mét, sao năm nay lại tham gia?”

Lương Vân, người hiểu rõ lý do, khẽ siết chặt bàn tay buông thõng bên người, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Trái tim cô ta cũng từ từ chìm xuống.

Cậu thà chạy 3.000 mét, cũng không muốn để Hứa Gia chạy 100 mét.

Chuông tan học vang lên, lớp học nhanh chóng vắng lặng. Trần Hà Ngữ thấy Lương Vân vẫn ngồi yên tại chỗ, liền thắc mắc:

“Vân Vân, không đi à? Nghe nói hôm nay căng-tin có món mới, nếu đi muộn là hết đấy.”

Lương Vân rũ mắt, ánh nhìn trống rỗng:

“Ngữ, cậu đi trước đi. Tớ còn chút chuyện chưa xử lý, lát nữa sẽ tìm cậu.”

“Được, tớ đợi cậu ở chỗ cũ nhé.” Trần Hà Ngữ không nghi ngờ gì, liền vui vẻ rời đi.

“Ừm.”

Không biết đã qua bao lâu, Lương Vân mới đứng dậy rời khỏi lớp. Đúng lúc có người từ cầu thang chầm chậm bước xuống. Cô ta hơi ngước mắt lên, chạm phải một đôi mắt lạnh lùng và sâu thẳm.

Lương Vân gọi cô ấy lại:

“Hứa Gia, tôi muốn nói chuyện về Chu Tư Lễ.”

Nhưng Hứa Gia như thể không nghe thấy.

“Cuốn sổ vẽ của cậu.” Lương Vân thấy cô cuối cùng cũng dừng bước, vội vàng nói thêm: “Cuốn sổ vẽ của cậu bị mất, có phần là lỗi của tôi. Xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi. Cậu muốn bồi thường thế nào, tôi đều có thể đáp ứng. Chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?”

Hứa Gia cười:

“Lương Vân, tôi đợi cậu đến tìm tôi lâu lắm rồi.”


Bên ngoài lớp học, bầu trời gió cuộn mây trôi, nơi cuối trời còn vương lại dấu vết mờ nhạt của máy bay vừa bay qua. Đây là lần đầu tiên Lương Vân lên sân thượng. Vừa bước vào, cô ta đã không muốn đi tiếp nữa, như thể chỉ cần đến được đây đã là giới hạn lớn nhất của bản thân.

Gió mùa đông lạnh buốt thấu xương, gió trên sân thượng lại càng mạnh hơn. Lương Vân không nhịn được mà rùng mình, ôm chặt lấy bản thân.

Ánh mắt hướng về phía người đứng cách đó không xa, hàng mày tinh xảo của Lương Vân vương chút tức giận, đôi mắt ươn ướt, ánh lệ lấp lánh trong đáy mắt.

Chiều hôm qua, cô ta vốn định tìm Chu Tư Lễ để nói chuyện về buổi tọa đàm. Thế nhưng, chẳng hiểu sao lại đi theo cậu lên tầng ba.

Cánh cửa được cố tình để hé ra một khe nhỏ.

Cô ta đứng ngoài cửa, nhìn rõ mồn một mọi chuyện diễn ra bên trong.

Cậu ấy – người vừa mới đứng trên bục phát biểu đầy tự tin và khí chất – lúc này lại đứng trong phòng thiết bị cũ nát, cúi người, hai tay chống lên bàn, mặc kệ hành động của cô gái đó.

Cô gái đó rút cà vạt của cậu ấy ra, mang theo chút ý tứ sỉ nhục, vỗ nhẹ lên mặt cậu ấy. Chu Tư Lễ chỉ cười, nhắm mắt, không hề né tránh.

Cô gái khẽ ra lệnh, bảo cậu ấy tháo kính ra. Bọn họ đứng gần đến mức đầu mũi chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện.

Sau đó, nhân lúc cậu ấy mất tập trung, cô gái chống tay lên bàn, một tay đặt lên vai cậu ấy, chậm rãi nghiêng mặt nhìn về phía cô ta đang đứng ngoài cửa, khóe môi khẽ nhếch lên, trong đôi mắt sâu thẳm dâng lên một ý cười khó hiểu.

“Hứa Gia, trong lòng cậu, Chu Tư Lễ còn không bằng một cuốn sổ vẽ sao?!” Lương Vân vừa nghĩ đến cảnh tượng đó đã cảm thấy sụp đổ.

Hứa Gia lạnh lùng nhìn cô ta, không đáp lời.

“Nếu… nếu cậu đã không thích cậu ấy, vậy tại sao còn chiếm giữ cậu ấy? Cậu ấy thích cậu đến như vậy mà…”

Có lẽ ai cũng từng có một “vầng trăng sáng” không thể thay thế trong lòng vào những năm tháng trung học. Với Lương Vân, Chu Tư Lễ chính là người đó. Cô ta không thể chấp nhận được việc người trong lòng mình – người vốn là ánh trăng thanh khiết – lại bị đối xử như thế.

Nước mắt làm mờ tầm nhìn, Lương Vân khó khăn mở mắt, hỏi:

“Vì sao cậu không nói gì?”

Hứa Gia lạnh nhạt liếc cô một cái:

“Cậu có tin không, nếu cậu ta có mặt ở đây, người đầu tiên lên tiếng phản bác sẽ không phải là tôi .”

Sắc mặt Lương Vân thoáng chốc ảm đạm. Đây là sự thật không thể phủ nhận, cô ta không thể phản bác lại, chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt, thay Chu Tư Lễ cảm thấy không đáng.

Cứ tưởng cô ta đến là để nói chuyện về cuốn sổ vẽ, ai ngờ lại thành khóc thương vì Chu Tư Lễ. Hứa Gia cuối cùng cảm thấy hết kiên nhẫn, chán ghét nhắc nhở:

“Cuốn sổ vẽ.”

Chỉ là một cuốn sổ vẽ thôi. Khi ấy, nghĩ chỉ cần mua lại một cuốn mới là xong. Không ngờ Hứa Gia lại nhớ kỹ đến tận bây giờ. Giờ thì Lương Vân đã hiểu, cuốn sổ vẽ đó có lẽ mang ý nghĩa rất quan trọng đối với Hứa Gia.

Cô ta cúi đầu, lấy tay áo lau nước mắt, im lặng hồi lâu rồi nghẹn ngào:

“Tôi hiểu rồi… Về cuốn sổ vẽ, đó là lỗi của tôi. Đáng lẽ tôi nên xin lỗi cậu sớm hơn. Cậu muốn gì, tôi đều sẽ cố gắng bù đắp cho cậu.”

“Dạo này tôi muốn chiếc huy chương vàng 3000 mét. Nhờ cậu nhé.”

“Ba… ba nghìn mét?!”

Lương Vân ngẩn người. Bình thường chạy tám trăm mét đã thấy mệt rồi, bắt cô ta chạy ba nghìn mét chẳng khác nào muốn lấy mạng cô ta cả.

“Có thể thương lượng không? Cái này với tôi … rất khó mà…”

“Lúc động vào cuốn sổ vẽ của tôi, sao không thấy cậu thương lượng?”

Nói đến đây, sự kiên nhẫn của Hứa Gia đã cạn. Cô đẩy cửa sân thượng ra, nghe thấy người phía sau lên tiếng:

“Nếu tôi hoàn thành 3000 mét, cậu có thể đối xử tốt hơn với cậu ấy không?”

“Cậu thật nực cười.”

Khóe môi Hứa Gia khẽ nhếch lên, hiện rõ nụ cười giễu cợt.

Hứa Gia bưng khay cơm, ngồi xuống ở vị trí hẻo lánh nhất. Một ánh nhìn nóng rực khiến cô khó mà lờ đi được. Lông mày cô khẽ giật, ngước mắt lên nhìn thì thấy Chu Tư Lễ lập tức cúi đầu, có chút hoảng loạn nhét vội mấy miếng cơm vào miệng, sau đó còn ra vẻ tự nhiên mà quay mặt sang nói chuyện với người bên cạnh.

Dưới ánh đèn đầu, cô nhìn thấy vành tai cậu hơi đỏ lên.

Chu Tư Lễ rất dễ đỏ mặt, Hứa Gia hiểu rất rõ điều này. Dù cô tự thấy mình chẳng làm gì cả, nhưng cậu chỉ cần đứng đó thôi là đã có thể đỏ mặt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Không biết làn da dưới bộ đồng phục của cậu có dễ đỏ như trên mặt không nhỉ? Vừa nghĩ, cô vừa đưa một miếng thức ăn vào miệng.

Nhờ lời nhắc nhở của Lương Vân, nghĩ lại thì Hứa Gia cảm thấy mọi sự thay đổi của cậu trong khoảng thời gian này đều có thể giải thích được.

“Thích.”

Đối với cô, loại tình cảm này giống như một lưỡi dao thủy tinh — mong manh, dễ vỡ, nhưng vào thời khắc cần thiết lại có thể trở thành một đòn chí mạng.


Sau khi ăn trưa xong, trên đường quay về lớp, Hứa Gia vừa bước lên được vài bậc thang thì có người gọi tên cô từ phía sau.

Chu Tư Lễ chạy chậm đến, đứng lại trước bậc thang. Cậu đã mất bao công sức mới đuổi được Hứa Quân Xương và Trình Dã ra cửa hàng tạp hóa. Cậu nhìn quanh bốn phía, sau đó ngẩng đầu lên:

“Hứa Gia, tôi nghĩ mãi từ sáng đến giờ. Rốt cuộc là ai chạy thay cho cậu? Có tôi ở đây, ai còn có thể về nhất được chứ?”

Hứa Gia dời ánh mắt đi chỗ khác.

“Tôi nói thật đấy, cậu tin tôi lần này được không?” Cậu nắm lấy tay cô, đặt lên vai mình. Ánh nắng rực rỡ rơi xuống khuôn mặt điển trai vẫn như ngày nào của cậu. “Cậu chẳng bao giờ đến xem tôi chơi bóng, cũng không cho tôi chạy 3000 mét.”

“Cậu muốn chạy thì chạy, liên quan gì đến tôi?”

Nghe vậy, ánh mắt Chu Tư Lễ chậm rãi tối xuống, che giấu đi gợn sóng vừa loé lên trong đáy mắt.

Sau đó, cô nâng cằm cậu lên, khẽ nói:

“Chu Tư Lễ, đừng bắt tôi phải đoán.”

“…Tôi … tôi hy vọng cậu đừng tìm người khác.”

Hứa Gia nhìn cậu hồi lâu, bỗng nhiên mỉm cười.

Cô nghĩ.

Nếu Chu Tư Lễ không thích cô… thì còn có thể thích ai được nữa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK