Trình Thanh Thông hoàn hồn, nếu không phải cô vừa mới thấy rõ ràng vệt nước mắt trên mu bàn tay của anh, thật rất khó khiến cho người ta tin tưởng bộ dạng máu lạnh bực này của anh cũng sẽ có cảm tình, còn sẽ khóc.
Trình Thanh Thông nuốt nước miếng một cái, áp chế sóng lòng nhấp nhô của mình, hỏi: “Đi đâu ăn?”
Tinh thần Tô Chi Niệm hoảng hốt rất lâu, nói: “Kim Lăng.”
Những năm gần đây, bữa cơm duy nhất mà anh và cô ăn ở bên ngoài, chính là ở Kim Lăng.
Đó là Lễ Giáng Sinh, ở nơi ấy, anh còn dùng phương thức rút thưởng, tặng cô một phiếu ăn cơm miễn phí vĩnh viễn.
Thật ra thì giờ này, cô cũng nên trở về biệt thự rồi, lúc trước một khi anh không có việc gì liền thích về nhà, chỉ là đêm nay có chút sợ... Sợ sau khi anh trở về, biết cô tỏ tình thành công, đã thành thân thuộc với Tần Dĩ Nam.
Anh không bao giờ là người yếu đuối, tuy nhiên ở chỗ của cô, lại vô cùng hèn yếu.
Sở dĩ xây hạng mục ở trong núi phía bắc thành phố, vì nghĩ chính là hoàn cảnh nơi đó được thiên nhiên ưu ái.
Để giữ gìn loại xinh đẹp này, điều kiện nơi đó tất nhiên sẽ có chút gian khổ.
Mảnh đất này còn chưa khai phá, đương nhiên sẽ không có phòng trọ hay khách sạn gì đó, cho nên Tần Dĩ Nam ở nơi ngoài thôn xa một km.
Thời điểm Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam tán gẫu, biết vị trí cụ thể chỗ ở của hạng mục gần đây anh phụ trách.
Nhưng khi cô đến trong núi, vẫn quanh quẩn có chút choáng váng, do đó liền gọi cho Tần Dĩ Nam một cú điện thoại, tín hiệu trong núi không tốt, gọi nhiều lần đều không được, cuối cùng Tống Thanh Xuân chỉ có thể vừa xem biển báo giao thông, vừa hỏi người đi đường thỉnh thoảng gặp được ven đường, lúc sáu giờ chạng vạng, cuối cùng tìm được nơi Tần Dĩ Nam ở.
Nói là quán trọ, thật ra là một gian nhà của gia đình tương đối lớn, dùng phòng trống cho người thuê ở.
Nữ chủ nhân nhà kia thấy Tống Thanh Xuân đi vào, cho rằng cô là khách trọ, rất nhiệt tình, khi biết Tống Thanh Xuân là tới tìm người, rõ ràng trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều, trực tiếp ném một câu “Không biết”, liền đi một bên tiếp tục giặt quần áo, không để ý đến Tống Thanh Xuân.
Cuối cùng vẫn là một người khách trọ nam khác nhìn thấy dáng dấp Tống Thanh Xuân xinh đẹp, liền nhiệt tình nói với Tống Thanh Xuân: “Cô nói Tần Dĩ Nam sao? Vóc dáng cao cao, người đàn ông có dáng dấp không tệ lắm? Anh ta đi rồi, hai tiếng trước, lái xe trở về thành phố rồi!”
“Trở về thành phố?” Tống Thanh Xuân nhíu mày lại: “Không phải hạng mục này của anh ấy cần đến thứ Tư tuần sau mới hoàn thành ư?”
“Anh ta nhờ một đồng nghiệp của anh ta, đồng nghiệp của anh ta đang đánh bài ở nhà sát vách, anh ta nói có việc muốn trở về thành phố một chuyến, ngày mai sẽ tới đây.”
Tống Thanh Xuân lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tần Dĩ Nam một cú điện thoại, vẫn là không có tín hiệu, Tống Thanh Xuân nói một câu “Cám ơn” với người kia, lên xe, lái về trong thành phố.
Đường núi ngắn hơn đường cao tốc rất nhiều, nhưng bởi vì đường dốc và quẹo cua quá nhiều, không tăng tốc được, cho nên là hao phí hơi nhiều thời gian.
Nhà ở đây vốn thưa thớt, thời điểm ban ngày, còn có thể thỉnh thoảng thấy một vài thôn dân gần đó, đến buổi tối, trên dọc đường Tống Thanh Xuân trở về, gần như không có gặp được một người nào.
Bên ngoài tiếng gió rất lớn, Tống Thanh Xuân lái ở trên đường núi tối đen, đáy lòng có chút sợ hãi, cô hận không thể lập tức lên đường cao tốc, mau chóng rời khỏi địa phương hoang vu quỷ quái này, nhưng hết lần này tới lần khác, trời cao giống như là muốn đối lập với cô, xe lại có thể đột nhiên tắt máy khi đang lái tới nửa đường núi.