Tô Chi Niệm: “Bây giờ cô gọi điện thoại thông báo tất cả cổ đông của Kim Bích Huy Hoàng đều tới đây một chuyến.”
Trong điện thoại, Trình Thanh Thông tạm dừng một lát, nhìn thoáng qua thời gian, đã mười giờ rưỡi tối, có chút không xác định hỏi: “Bây giờ sao?”
“Đúng, ngay bây giờ, tôi muốn mở hội đồng cổ đông suốt cả đêm.” Tô Chi Niệm dừng một chút, tiếp tục an bài: “Còn có, liên hệ luật sư Trương, để cho ông ta cũng tới đây, thuận tiện chuẩn bị một phần giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, còn có thư thu mua cổ phần.”
“Dạ được, Tô tổng.”
...
Cắt đứt điện thoại với Trình Thanh Thông, Tô Chi Niệm đứng ở trước cửa sổ sát đất không động.
Tiếng khóc trong phòng tắm phía sau dần dần chuyển nhỏ, biến mất.
Trái tim anh thít chặt, cũng chậm rãi giãn ra theo, buông lỏng.
Thời gian tí tách chảy xuôi qua, Tô Chi Niệm giơ cổ tay lên, nhìn thoáng qua thời gian, Tống Thanh Xuân đã vào trong một tiếng đồng hồ, sao còn chưa tắm đi ra?
Tô Chi Niệm ngừng một lát, xoay người, đạp bước chân, đi đến cửa phòng rửa tay, đưa tay ra, gõ gõ cửa: “Thanh Xuân?”
Trong phòng vệ sinh rất an tĩnh, trừ bỏ tiếng nước, không có chút động tĩnh truyền tới.
Đáy lòng Tô Chi Niệm lộp bộp lộp bộp nhảy hai cái, lại giơ tay lên, gõ cửa phòng vệ sinh vài cái: “Thanh Xuân? Em tắm xong sao?”
Đáp lại anh vẫn là hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động.
Tô Chi Niệm nhăn mi tăm lại, vừa mới chuẩn bị giơ tay lên đi gõ cửa lần thứ ba, cửa căn hộ liền bị người gõ vang.
Cửa phòng vệ sinh gần sát cửa căn hộ, Tô Chi Niệm thuận tay liền kéo cửa ra, nữ phục vụ đưa tới không thiếu thứ gì những món anh vừa muốn.
Tô Chi Niệm chuyển đầu một chút, ra hiệu cô ta đặt ở trên bàn trà, sau đó lại giơ tay lên gõ cửa phòng vệ sinh: “Thanh Xuân, em còn không ra nữa, anh liền vào trong.”
Vẫn là ngoại trừ tiếng nước chảy ào ào, cũng không có tiếng vang nào khác nữa.
Tô Chi Niệm nghĩ đến bộ dạng vội vàng trước khi cô chạy vào nhà vệ sinh, đáy lòng càng bất an, trực tiếp mở miệng hỏi nữ phục vụ đã để đồ xong, chuẩn bị rời khỏi phòng: “Chìa khóa cửa này đâu?”
“Tôi đi lấy ngay đây, Tô tiên sinh, ngài chờ.” Nữ phục vụ cung kính trả lời một câu, liền vội vàng chạy ra khỏi căn hộ.
Chưa đến hai phút, trong tay cô liền lấy một chuỗi chìa khóa dài trở về, cô ta cầm một chiếc chìa khóa trong đó đưa cho Tô Chi Niệm: “Tô tiên sinh, là cái này.”
Tô Chi Niệm không lên tiếng, rút chìa khóa, liền nhanh chóng sáp nhập vào trong lỗ khóa, mở cửa.
Tô Chi Niệm ném chìa khóa cho nữ phục vụ bên cạnh, liền đẩy cửa, bước vào nhà vệ sinh.
Trên sàn nhà màu trắng của nhà vệ sinh, đâu đâu cũng chảy xuôi nước, nước nóng bốc ra hơi nước, lượn lờ đầy một phòng, khiến cho người ta không thấy rõ cảnh tượng trước mắt.
Tô Chi Niệm nhẹ nhàng đóng cửa phòng vệ sinh lại, không có thời gian để lo giày da giẫm ở trên mặt đất sẽ bị tẩm ướt, trực tiếp cất bước đi vào bên trong.
Đi thẳng đến trước bồn tắm lớn, Tô Chi Niệm mới nhìn thấy Tống Thanh Xuân.
Cô cuộn tròn ở trong bồn tắm, vòi nước bên cạnh mở đến lớn nhất, dòng nước thô to chảy ào ào, nước trong bồn tắm đã sớm đầy tràn, giống như là thác nước nhỏ, từ chỗ giáp ranh chảy xuống liên tục không ngừng.
Vòi sen trên bồn tắm, cũng mở ở mức lớn nhất.
Ngoài bồn tắm lớn ném nhiều bình sữa tắm trống không, tất cả trong bồn tắm lớn đều là bọt, theo nhiều dòng nước, tràn ra nửa nhà vệ sinh.
Tống Thanh Xuân giống như hoàn toàn không có phát hiện được có người đang tới gần, cầm lấy một bình sữa tắm, nặn sữa tắm ra.