Tiếng nói của anh, thanh đạm mà không mất từ tính, trầm thấp mà không mất tao nhã, lúc trầm thấp quanh quẩn ở trong phòng bao riêng, lộ ra đặc biệt mê hoặc tâm người ta.
Tâm tình Tống Thanh Xuân bởi vì anh nói không đụng đến hai cô gái kia nên từ ngột ngạt biến thành vui sướng, nhưng lúc nghe được câu này của anh, chớp mắt liền ngừng lại.
Trước đây, cô không phải không từng nói về Đình Đình - người mà anh thích kia, anh cũng từng ở trước mặt của cô nói rất nhiều lời tâm tình rung động lòng người.
“Tam sinh hữu hạnh gặp được em, sinh thời cưới được em.”
“Đó là mộng tưởng mà cho đến tận bây giờ tôi cũng chưa hề nghĩ muốn vứt bỏ.”
“Yêu cô ấy, sẽ luôn luôn yêu cô ấy.”
“Tôi không ngại cô độc, không có được cô ấy, tôi tình nguyện cô độc.”
“Tôi không thể yêu cô ấy, nhưng không thể không yêu cô ấy.”
“Tình yêu của tôi với cô ấy, bắt đầu từ lần đầu gặp mặt, dừng ở quãng đời còn lại.”
Những lời nói giấu rất nhiều tâm tình này, mỗi một câu đều nói êm tai hơn đêm nay, nhưng sau khi cô nghe xong, lại không giống như trước đây nữa, bị tất cả si tình của anh thuyết phục, ngược lại cảm thấy ngực giống như là bị vật nào đó hung hăng đâm một dao, vô cùng đau đớn, còn tuôn trào chua xót ra ngoài.
Loại cảm giác này rất quen thuộc... Liền giống như là một năm thi tốt nghiệp trung học kia, cuối cùng ước nguyện của cô đã được đền đáp, thi vào trường học của Tần Dĩ Nam, cô hưng trí bừng bừng chạy đi đến nhà Tần Dĩ Nam, lúc chuẩn bị tỏ tình với anh, anh lại nói với cô, Tống Tống, anh có người trong lòng.
Lúc đó cũng là loại cảm giác như bây giờ, trong phút chốc trái tim đau đến cô suýt ngạt thở.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm đèn thủy tinh chiếu xuống trong phòng bao, thoạt nhìn dung nhan của Tô Chi Niệm tuấn mỹ đến rối tinh rối mù, dưới đáy lòng nghĩ, kỳ quái... Sao lúc cô nghe được Tô Chi Niệm biểu đạt tình yêu với phụ nữ khác, liền có cảm giác như vậy chứ?
Tô Chi Niệm thấy Tống Thanh Xuân ngẩn ngơ nhìn mình, thật lâu sau cũng không có phản ứng, nhịn không được lên tiếng gọi tên cô, cô chớp chớp mắt, vẫn không hoàn hồn, anh liền đưa tay còn chưa lau sạch sẽ ra, gõ gõ mặt bàn trước mặt cô: “Sao vậy?”
Toàn thân Tống Thanh Xuân giật mình một cái, sau đó liền phục hồi tinh thần lại, cô vừa ý thức được chính mình thất thố, vội vàng rủ mí mắt xuống, che giấu cảm xúc nơi đáy mắt lại: “Không, không có việc gì... Nhưng vừa rồi bụng hơi khó chịu một chút.”
“Hiện tại tốt hơn chưa? Có muốn uống chút nước nóng không?” Tô Chi Niệm không đợi Tống Thanh Xuân gật đầu, liền gọi người phục vụ rót cho Tống Thanh Xuân một ly nước nóng trước.
Tống Thanh Xuân hoàn toàn không biết Tô Chi Niệm đang nói cái gì, cô đáp xong lời nói của anh, trong đầu liền quanh quẩn một câu Tô Chi Niệm vừa nói với mình “Thân và tâm tôi sẽ chỉ có một mình cô ấy, dù chúng tôi không thể ở cùng một chỗ, tôi cũng tuyệt đối sẽ không đụng vào cô gái nào khác ngoại trừ cô ấy”.
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy chính mình có chút không ổn định tinh thần, cô sợ chính mình lát nữa lại luống cuống lần nữa, lúc người phục vụ bưng nước nóng đi tới, cô nỗ lực hít sâu một hơi, khuôn mặt tự nhiên, ngữ khí bình tĩnh mở miệng nói với Tô Chi Niệm: “Tôi đi nhà vệ sinh một chuyến.”
Vừa rồi cô nói bụng khó chịu, cho nên Tô Chi Niệm cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Được.”
Tống Thanh Xuân chờ anh gật đầu, lập tức lấy túi, đứng lên từ chỗ ngồi.
Tống Thanh Xuân không đi toilet, mà là đứng ở trước bồn rửa tay ngoài nhà vệ sinh, rửa mặt, cô ngẩng đầu, lúc rút khăn giấy lau nước trên mặt, tầm mắt yên tĩnh nhìn chằm chằm mình trong kính.
Cô nhìn rất lâu, mơ hồ giống như là xem hiểu cái gì, đầu ngón tay bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy lên.