“Tại sao anh không nói chuyện, có phải anh không muốn tới đây không?”
Theo câu hỏi của cô, anh rõ ràng nhìn thấy, có hai dòng nước mắt lăn xuống từ trong mắt của cô.
Đáy lòng Tô Chi Niệm đột nhiên co rút, cả người liền giống như là bị điểm huyệt đạo, cứng đờ đứng ở bên cạnh Tống Thanh Xuân, yên tĩnh nhìn cô.
“... Hay là anh rất bận, hiện tại không có thời gian tới đây?” Lời nói của cô rõ ràng rất nhẹ nhàng và tự nhiên, thậm chí còn mang theo một chút nụ cười săn sóc ấm áp, nhưng nước mắt của cô lại giống như là trân châu đứt dây, càng rơi càng hung: “Không sao đâu...”
Sau khi cô nói đến đây, ngôn ngữ rõ ràng vấp một chút, cô giống như sợ chính mình khóc ra thành tiếng, liều mạng cắn khóe môi, qua một hồi lâu, mới miễn cưỡng cong mặt mày chứa nước mắt lên, lời nói trong miệng mang theo một chút run rẩy không dễ dàng phát giác: “... Em có thể đợi anh, lúc nào anh có thời gian, thì tới đây vào lúc đó, được không?”
Sau khi cô hỏi xong câu này, trong nháy mắt khóe môi nâng lên độ cong liền biến mất không còn tăm hơi, cô giống như là kẻ ngốc, cô cầm điện thoại di động nhìn chằm chằm đường phố trước mặt rất lâu, mới lầm bầm lầu bầu nhẹ giọng mở miệng nói: “Sao em lại quên... Anh không cần em chờ anh...”
Trong chớp mắt, quanh thân cô bị cô đơn nồng đậm bao bọc lấy, vào lúc nói xong câu đó, tròng mắt của cô tử kích động chuyển hai vòng, theo đó là hai hàng nước mắt lăn tách tách xuống, cô nhanh chóng rũ mắt xuống, tay giơ điện thoại giống như là mất đi toàn bộ sức lực, cũng nhanh chóng rơi xuống từ bên tai: “... Thậm chí, ngay cả bạn bè cũng không bằng lòng làm với em...”
Tay cô dùng sức nắm chặt điện thoại, đầu chậm rãi cúi xuống, có từng giọt nước mắt lớn nện xuống trên mặt đất đường cái, phát ra từn tiếng “tách” “tách” “tách” nối liền.
Đó đều là những lời lạnh bạc vô tình anh nói với cô vào ngày cô tỏ tình với anh... Lúc anh nói những lời đó, đáy lòng thật rất đau, nhưng anh là ép buộc chính mình nói, anh muốn làm cho cô buông tay anh, lại không nghĩ rằng, lại khiến cho cô khổ sở như vậy.
Tô Chi Niệm nhìn cô gái rơi lệ không tiếng động, tâm hung hăng co rút lại một chỗ, đau đến qua một lúc lâu, anh mới lấy lại tinh thần, anh muốn gọi một tiếng tên cô, nhưng làn môi vừa động, liền nhìn thấy cô chậm rãi ngồi xổm người xuống, co rụt chính mình lại thành một đoàn nho nhỏ, tiếng nói nhẹ giống như là sương mù, lại nhỏ giọng nói với điện thoại di động: “Tô Chi Niệm, em không muốn làm phiền anh, nhưng em thật sự rất thích anh, anh có thể cho rằng em chưa từng tỏ tình, anh vẫn giống như trước đây, giống như trước đây, xem em thành một người bạn, có được không?”
Cô nói nói, liền khóc ra tiếng: “Em cam đoan em không thích anh, không để cho anh biết em thích anh, nếu như anh không tin tưởng em, em có thể tìm một người bạn trai, thậm chí em có thể kết hôn, như vậy, em liền không có cách nào quấn quýt lấy anh, như vậy, anh có thể đừng ghét bỏ em làm phiền, như vậy, chúng ta liền chỉ có thể làm bạn bè, như vậy...”
Cô giống như bắt lấy được một nhánh cỏ cứu mạng, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh, đáy mắt cô phủ kín nước mắt, chớp động ra hai ánh sáng rực rỡ: “... Như vậy, anh sẽ làm bạn với em, được không?”
Tô Chi Niệm cảm giác giống như có người cầm lấy lưỡi dao sắc bén, hung bạo cắt một đường ở trong lòng anh, có dòng máu xinh đẹp, theo đau đớn xâm nhập cốt tủy, chảy nhỏ giọt ra từ sâu trong cơ thể.