Tống Thanh Xuân cố gắng tươi cười nhìn ba, gật đầu nói: “Ba, con biết rồi.”
Tuy tinh thần của Tống Mạnh Hoa đã tỉnh táo hơn rất nhiều, nhưng tình hình sức khỏe vẫn còn kém, nói chuyện không được lâu, lại trầm trầm ngủ đi.
Chị dâu Phương Nhu gần đây vẫn trông nom ở bệnh viện, không được nghỉ ngơi tốt, cô để cô ấy về nhà, tự mình trông ở đây một đêm.
Phương Như đi, Tống Thanh Xuân cũng cùng ra khỏi phòng, vẫn đi được một khoảng cách rất xa khỏi phòng bệnh, Tống Thanh Xuân mới mở miệng nói: “Chị dâu, tháng sau em tính chuyển ra ngoài ở”.
“Đang êm đẹp sao lại muốn chuyển đi?” Phương Nhu hỏi, lại như nghĩ đến cái gì, nói: “Em muốn chuyển qua bên Tô Chi Niệm?”
“Uhm.” Tống Thanh Xuân lên tiếng, qua một lát nói: “Chị đừng nói cho ba biết.”
Phương Nhu im lặng một lúc, mới nói: “Thanh Xuân, oan ức cho em rồi”.
-
Tống Thanh Xuân ở trong bệnh viện chăm sóc ba hai ngày, mới đổi ca cho chị dâu trở về.
Về đến nhà, thế nhưng mới bảy giờ tối, cô lại cảm thấy có chút mệt mỏi, cả cơm chiều cũng không ăn, trực tiếp lên phòng đi ngủ.
Từ sau khi Tống Thừa tự sát, mấy tháng này cô không thể ngủ ngon, bây giờ Tống thị có cơ hội đột phá, tảng đá trong lòng cô cuối cùng cũng dỡ xuống, thế cho nên buổi tối, quản gia đi lên gọi cô mấy lần cũng không thể đánh thức cô.
Không biết có phải vì Tần Dĩ Nam gọi đi gọi lại hay không, mà Tống Thanh Xuân lại mơ thấy một giấc mơ rất dài, mơ thấy cô trước đây.
Lúc đó, việc kinh doanh của Tống Mạnh Hoa vẫn chưa tham gia kinh doanh, Tống thị cũng chưa tồn tại, lúc ấy bọn họ một nhà bốn người ở tại một Tứ Hợp Viện ở phía tây Bắc Kinh.
Trong đại viện có bốn gia đình, trong đó có gia đình của Tần Dĩ Nam.
Tần Dĩ Nam và Tống Thừa bằng tuổi, còn cùng tháng, nhưng khác ngày.
Mẹ Tống Thanh Xuân và mẹ của Tần Dĩ Nam cùng mang thai, hai người đều là thai một, cùng ở trong một viện, quan hệ tự nhiên cũng rất tốt.
Hai người mẹ quan hệ tốt tới đâu? Sau khi cô trưởng thành mới biết được, mẹ Tần Dĩ Nam nói cho cô, lúc ấy hai người mẹ đều đã thương lượng với nhau, nếu hai người sinh được một đôi nam nữ, liền trực tiếp đính hôn, chỉ tiếc, sau cùng lại sinh hai tên nhóc béo tròn, vì thế mà hai người không thể kết thông gia, nước mắt tiếc nuối còn rơi xuống.
Lúc cô nghe được chuyện như thế, cô cũng không cảm thấy có bất kỳ tiếc nuối gì, ngược lại còn cảm thấy may mắn, may mắn vì Tống Thừa là con trai.
Lúc ấy trong viện Tống Mạnh Hoa là người có trình độ cao nhất, mà ba của Tần Dĩ Nam thì không biết mấy chữ, cho nên Tần Dĩ Nam và Tống Thừa đều do Tống Mạnh Hoa dạy dỗ.
Tống Thừa và Tần Dĩ Nam ngủ trên cùng giường từ bé đến lớn, quan hệ của hai người đã tốt từ bé, giống như anh em ruột, thế cho nên nhiều năm như vậy, Tống Thanh Xuân đều nghĩ rằng mình có hai người anh.
Từ nhỏ cô đã thích bám theo hai anh đi chơi.