Dưới đáy lòng Đường Noãn mong đợi những hành hạ này nhanh chóng kết thúc, nhưng mà bụng cô ta luôn muốn bảo vệ, chợt bắt đầu thấy đau đớn sắc bén.
Đau đớn này, khiến cho cô ta vô cùng hoảng hốt.
Lúc bị đánh, mặc kệ đau bao nhiêu, thể diện khiến cô ta vẫn luôn cắn chặt răng, chịu đựng không có cầu xin tha thứ, lúc này bụng đau đớn khiến cho cô ta nghĩ cũng không nghĩ liền mở miệng, cầu xin lên: “Đừng đánh, cầu xin bà, đừng đánh.”
Người phụ nữ trung niên đó hờ hững lạnh nhạt, khiến cho Đường Noãn bất chấp chật vật và tôn nghiêm cầu xin với người xem xung quanh: “Tôi cầu xin các người, giúp tôi, giúp tôi... Cầu xin các người... Giúp tôi...”
Đại đa số mọi người khi tiếp xúc đến ánh mắt cầu xin của Đường Noãn, đều treo cao việc không liên quan đến mình xoay người rời đi.
Chỉ có mấy vài người muốn giúp đỡ, có bị ánh mắt hung thần ác sát của vệ sĩ dọa đến lui về phía sau một bước, cũng có bị bạn của mình kéo đi.
Bụng càng lúc càng đau, đau đến tê tâm liệt phế, giống như có một cây dao đang điên cuồng quấy trộn ở bên trong.
Đường Noãn càng sợ hãi, cô ta vốn thấy nhiều người vây xem như vậy, cuối cùng chỉ còn lại vài người do dự có nên giúp một tay hay không.
Vừa mới nghĩ cầu xin Tống Thanh Xuân giúp đỡ, Đường Noãn liền dừng lại ở thời khắc mấu chốt, lúc này cũng không có thời gian để lo Tống Thanh Xuân sẽ có giúp đỡ hay không, Tống Thanh Xuân là người duy nhất cô ta quen ở nơi này, cô ta nghĩ cũng không nghĩ, liền kéo giọng, lớn giọng thê thảm mở miệng gọi Tống Thanh Xuân đã chặn taxi lại: “Tống Thanh Xuân, cầu xin cô đừng đi, cô giúp tôi một chút... Tống Thanh Xuân...”
“Tống Thanh Xuân!”
Bước chân Tống Thanh Xuân đi tới xe taxi, bất giác dừng lại.
Tống Thanh Xuân như vậy, khiến cho Đường Noãn nhìn thấy một chút hy vọng, cô ta giống như là bắt lấy nhánh cỏ cứu mạng, thả dáng người luôn chân cao khí ngạo ở trước mặt Tống Thanh Xuân đến mức thấp nhất: “Tống Thanh Xuân, tôi cầu xin cô, tôi biết cô rất hận tôi, nhưng tôi vẫn van cầu cô có thể giúp đỡ tôi...”
Bởi vì đau đớn, tiếng nói của Đường Noãn liền trở nên hơi run rẩy, khóe mắt của cô ta có nước mắt chậm rãi thấm ra: “Tống Thanh Xuân, hiện tại chỉ có một mình cô có thể giúp tôi, cô giúp tôi được không? Tôi cầu xin cô, bà là vợ của Hoàng tổng, gần đây Hoàng tổng rất dựa vào Tô Chi Niệm, quan hệ của cô và Tô Chi Niệm tốt như vậy, tôi cầu xin cô, cầu cô, cầu xin cô...”
Tay Tống Thanh Xuân chậm rãi nắm thành quả đấm.
Hoàng tổng mà Đường Noãn nói, Tống Thanh Xuân có biết, lúc trước cô theo Tô Chi Niệm tham gia bữa tiệc, từng gặp qua một lần, lúc đó cô cảm thấy quen mắt, hiện tại Đường Noãn vừa nói như thế, Tống Thanh Xuân mới trì độn nghĩ đến, hóa ra Hoàng tổng đó chính là người cho Tần Dĩ Nam đội nón xanh.
“Tống Thanh Xuân, chỉ cần một câu nói của cô, chỉ một câu nói, tôi cầu xin cô...”
“Chỉ cần cô giúp tôi, tôi có thể biến mất không còn tăm hơi từ trước mặt cô, tôi thề cả đời này của tôi, đều sẽ không náo loạn với cô nữa...”
“Tống Thanh Xuân, van cầu cô...” Tiếng của Đường Noãn đều đã lạc giọng, thê lương không tưởng tượng nổi, Tống Thanh Xuân bất giác chuyển đầu một chút, nhìn thấy Đường Noãn phun ra một ngụm máu trên mặt đất, cô ta giống như đã đau đến không phát ra được âm thanh, Tống Thanh Xuân chỉ có thể mượn khẩu hình đóng đóng mở mở của cô, nhìn thấy mấy chữ rải rác: “... Cứu cứu... Con... Tôi... Con...”
Con... Cô ta đang cầu cô cứu con cô ta sao?
Lúc này Tống Thanh Xuân mới chú ý đến, chỗ mông Đường Noãn, đã thấm ra một mảnh đỏ nhỏ.