Tống Thanh Xuân cầm điện thoại, nhìn thấy màn hình hiển thị “Anh Dĩ Nam”, vẻ mặt hơi cứng lại, nhìn chăm chú màn hình di động hồi lâu, mới bấm nút nghe: “Anh Dĩ Nam.”
Tần Dĩ Nam ở đầu bên kia điện thoại đang ăn bữa sáng, miệng có vài thứ bên trong, mở miệng chỉ có một chữ Tống, liền dừng lại cúi xuống, đợi sau khi nuốt xong, mới nói lần nữa: “Tống Tống, thực xin lỗi.”
Tống Thanh Xuân biết Tần Dĩ Nam đang ám chỉ ngày sinh nhật của cô hôm đó, anh lỡ hẹn, cho dù việc đã qua một ngày hai đêm, nhưng là nhớ tới, trong lòng cô vẫn có chút đau đớn.
“Tống Tống, ngày đó không phải là anh cố ý, anh có chút việc, đụng phải một người bạn cũ, mới bị chậm trễ, thật sự anh có nghĩ muốn điện thoại cho em, nhưng là điện thoại bị hỏng, cho tới giờ anh mới vừa lấy được điện thoại mới, nhét sim vào...” Tần Dĩ Nam nói một lượt, lại nói một tiếng áy náy: “Tống Tống, thật sự rất xin lỗi.”
Nếu là lúc bạn thực sự thích một người, bạn liền biết được ba chữ rất xin lỗi kia có bao nhiêu đả thương người.
Bởi vì ba chữ kia là dùng khổ sở của bạn đổi lấy.
Tống Thanh Xuân cực kỳ không thích nghe được ba chữ kia từ trong miệng của Tần Dĩ Nam, nhưng là những năm gần đây, cô thường xuyên nghe được.
Tống Thanh Xuân cúp mi mắt xuống, sau đó mới cố gắng để cho giọng nói nhẹ nhàng, mở miệng nói: “Không sao, anh Dĩ Nam...”
“Thật sự không sao? Đừng gạt anh chứ...”
“Không có...”
Thật sự làm sao cô có thể không sao, chỉ là trên miệng thì cô nói là không sao mà thôi.
Tống Thanh Xuân sợ bị anh nghe ra được khổ sở của bản thân, lập tức lại mở miệng, trong giọng nói mang theo vài phần ngây thơ: “Thế nhưng, anh Dĩ Nam, em vẫn muốn quà sinh nhật của em.”
“Đó là đương nhiên, chẳng những cho em quà sinh nhật, còn muốn mời em ăn bữa tiệc lớn.”
“Được, đến lúc đó khẳng định sẽ hung hăng trừng trị anh một trận.” Tống Thanh Xuân nói xong nửa đùa, nhưng là ánh mắt lại ảm đạm đi rất nhiều.
Mỗi lần đều là như thế này, chỉ cần cô giả bộ không sao cả tha thứ cho anh, anh liền thật sự cho rằng cô không sao.
Ngay cả chính cô cũng không rõ ràng, là mình ngụy trang quá tốt, hay là anh vốn không hiểu.
Có lẽ anh biết, chỉ là anh không hiểu cô, chỉ hiểu Đường Noãn mà thôi.
Ngón tay cầm di động của cô hơi tăng thêm sức, chần chừ một lúc, vẫn nhẹ giọng mở miệng hỏi: “Anh Dĩ Nam, ngày sinh nhật của em đó, anh gặp bạn cũ... Không phải là Đường Noãn chứ?”
“Làm sao em biết?” Tần Dĩ Nam kinh ngạc hỏi lại một câu, sau đó anh nghĩ có thể Đường Noãn và Tống Thanh Xuân là bạn học, không đợi cô trả lời, liền nói tiếp: “Là Đường Noãn nói cho em sao? Ngày đó cô ấy bị trật chân, anh đưa cô ấy đi bệnh viện... Người trong bệnh viện rất nhiều, đợi đến lúc từ bệnh viện trở về, cũng đã 5 giờ rồi...”
Thật ra Tống Thanh Xuân chỉ là thuận miệng hỏi, cô thật sự không muốn biết ngày đó, giữa Tần Dĩ Nam và Đường Noãn tới cùng đã xảy ra chuyện gì, vì thế liền lên tiếng ngắt lời Tần Dĩ Nam mà nói: “Anh Dĩ Nam... Em có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Em hỏi đi.” Qua điện thoại, Tống Thanh Xuân nghe thấy tiếng anh đang uống gì đó.