“Tôi cho cô cơ hội, có nắm chặt cơ hội này hay không là chuyện của cô, chẳng qua, rất nhiều khi, cơ hội chỉ có một lần.” Cô gái nói xong, lại chuyển chuyển bình thuốc đến trước mặt Đường Noãn, thấy cô không nhận, tự ý mở túi cô ra, ném bình thuốc vào trong: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, tôi đưa cô về nhà.”
Lúc cô gái khởi động xe, Đường Noãn vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng, bỗng nhiên mở miệng nói: “Cô cũng không phải chỉ đang giúp tôi?”
“Đương nhiên.” Cô gái không nhấn ga, quay đầu, không chút che giấu thoải mái hào phóng thừa nhận: “Tôi đương nhiên không phải chỉ đang giúp cô, chẳng qua cô hy vọng Tống Thanh Xuân chết, tôi cũng hy vọng Tống Thanh Xuân chết, mục tiêu của chúng ta giống nhau mà thôi.”
Đường Noãn hỏi: “Có thể nói với tôi nguyên nhân không?”
Sau khi cô gái trầm mặc thật lâu, mở miệng, trong giọng nói ôn nhu, mang theo một cổ sát khí: “Tôi muốn làm cho Tống Mạnh Hoa sống không bằng chết.”
Rất hiển nhiên, cô gái không hề muốn nhiều lời, sau khi nói xong câu đó, liền dùng một cước giẫm ga, lái xe ra khỏi ngõ hẻm.
Cô gái đưa Đường Noãn đến cửa tiểu khu của cô, trước khi Đường Noãn xuống xe, cô ta giống như là nghĩ đến cái gì, lại mở miệng nói: “Tôi biết đáy lòng cô đang kiêng dè cái gì, sợ giết người đền mạng, chẳng qua cô yên tâm, thuốc này rất ít gặp, dù là về sau điều tra, mọi người cũng chỉ sẽ cho rằng là thuốc trị liệu bệnh trầm cảm, sẽ cho rằng là người chết tự sát do bệnh trầm cảm. Ví dụ, bốn năm trước Tống phu nhân không cẩn thận ngã từ trên du thuyền xuống biển, chết đuổi bỏ mình, lại ví dụ năm ngoái, tổng tài Tống Thừa xí nghiệp Tống thị không cẩn thận ngã từ trên sân thượng công ty xuống, bỏ mình tại chỗ.”
- --
Đêm nay Tống Thanh Xuân hẹn một nam minh tinh làm phỏng vấn.
Vốn cô muốn hẹn ở trong một quán cà phê hoặc là trụ sở tư nhân tương đối yên tĩnh, ai biết nam minh tinh kia nhất định phải hẹn ở trong Kim Bích Huy Hoàng, nếu không liền không tiếp nhận phỏng vấn.
Dáng vẻ thật đúng là lớn... Lúc Tống Thanh Xuân cúp điện thoại, quyệt miệng, đáy lòng âm thầm trào phúng một câu, chẳng qua vẫn là thu dọn đồ một chút, xuất phát đi Kim Bích Huy Hoàng.
Không có cách nào, ai bảo gần đây hắn quay một bộ phim cổ trang nổi tiếng khắp đại giang nam bắc, hiện nay đang được phong làm “nam thần Quốc dân”, danh tiếng đang thịnh.
Thời gian hẹn là tám giờ, kết quả mãi cho đến tám giờ rưỡi, nam minh tinh mới khoan thai chậm rãi xuất hiện ở cửa phòng bao.
Đây là lần đầu tiên Tống Thanh Xuân gặp nam minh tinh này ở trong hiện thực.
Từ nhỏ cô liền lớn lên trong diện mạo nổi bật xuất chúng của Tần Dĩ Nam và Tống Thừa, về sau lại gặp gỡ Tô Chi Niệm, ánh mắt cũng bị dưỡng đến khó tránh khỏi có chút kén chọn.
Cho nên vào lúc Tống Thanh Xuân nhìn thấy diện mạo của hắn, đối với người đàn ông được người ở trên mạng khen đến không có thiên lý, hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác kinh diễm nào, thậm chí cô còn yên lặng phê bình một câu ở dưới đáy lòng: Cũng chỉ có như thế.
Tuy rằng trong lòng đang ói mửa, nhưng trên mặt lại vẫn tràn đầy lễ phép tươi cười xinh đẹp: “Dương tiên sinh, chào anh, tôi tên là Tống Thanh Xuân, rất vui vì hôm nay có thể hẹn anh phỏng vấn.”
Dương Minh Tinh nhìn lướt qua tay Tống Thanh Xuân giơ đến trước mặt mình, hoàn toàn không có ý tứ muốn bắt tay với cô, thậm chí đến một câu chào hỏi lễ phép cũng không nói, giống như là hoàng đế, mở cánh tay ra với trợ lý phía sau.
Trợ lý lập tức lên phía trước, giúp hắn cởi áo khoác ra, sau đó trợ lý liền biết điều ôm áo của hắn ta, đi ra khỏi phòng bao.
Dương Minh Tinh xoay đồng hồ mang trên cổ tay một chút, sau đó nâng mí mắt, tầm mắt chuyển hai vòng trên mặt Tống Thanh Xuân, liền cất bước đi đến trước sô pha, ngồi xuống.