Vừa rồi Trình Thanh Thông còn khẩn trương luống cuống, giờ đáy lòng trở nên hơi thấp thỏm bất an lên.
Tại sao anh không nói chuyện? Là không cao hứng ư?
Trình Thanh Thông lặng lẽ nâng mí mắt, len lén nhìn Tần Dĩ Nam một cái, quả nhiên nhìn thấy mất mác nhàn nhạt trên mặt người đàn ông.
Anh nhận biết được cô đang nhìn anh, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười với anh: “Không biết? Là không thích đi?”
Ngữ khí anh rất nhạt, nhưng lại mang theo bi thương nồng đậm.
Tâm của Trình Thanh Thông, giống như là bị vật gì đó hung hăng bắt lấy, tóm đau thành một đoàn, cô nghĩ cũng không nghĩ tới liền lắc đầu, buột miệng mở miệng nói ra: “Không, không phải...”
Trình Thanh Thông ý thức được chính mình nói cái gì, mặt đột nhiên giống như là bị lửa thiêu, vô cùng nóng bỏng.
Tần Dĩ Nam ngược lại giống như là đứa bé nhận được món đồ chơi, đặc biệt vui mừng ôm cô, cười ra tiếng, thậm chí còn cọ xát đầu ở chỗ cô.
Trình Thanh Thông xấu hổ, bị cử chỉ như vậy của anh, chọc cho mím môi cười ra tiếng, đáy lòng cũng trở nên vô cùng vui mừng theo.
Anh thích cô đúng không? Cho nên mới sẽ không cầm lòng nổi chạm vào cô, cho nên mới sẽ đối tốt với cô như vậy, cho nên mới sẽ hỏi cô có thích anh hay không, cho nên sau khi nghe được cô nói không biết mới khổ sở suy sụp như vậy...
Mà cô, ở trong tiếp xúc nước chảy thành dòng với anh, cũng yêu thích anh đi?
Nếu không, vào lúc anh chạm vào cô, cô chẳng những không có cự tuyệt anh, ngược lại còn lún xuống thật sâu vào trong đó.
Nếu không, cô sẽ không luôn không cầm lòng nổi dùng anh so sánh với đại BOSS, sau đó sẽ cảm thấy anh còn tốt hơn đại BOSS.
Nếu không, cô sẽ không rất nhiều lần, mất mác vì anh, cao hứng vì anh, còn muốn trôi qua một đời tốt đẹp đơn giản như vậy với anh.
“Vậy còn anh?” Trình Thanh Thông thu hồi nụ cười, ngẩng đầu, mắt đen sáng nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam, hỏi: “Anh thích em sao?”
Khóe môi Tần Dĩ Nam nâng lên một nụ cười nhạt, anh cúi đầu, dán lên môi cô: “Em đoán đi?”
Hô hấp của Trình Thanh Thông dừng lại, đỏ mặt rủ tầm mắt xuống.
Đầu lưỡi của Tần Dĩ Nam nhẹ nhàng thăm dò vào môi cô, ngữ khí hàm hồ nói: “Thích... Rất thích... Cho nên, em bằng lòng ở cùng một chỗ với anh, trôi qua cả đời không?”
Trình Thanh Thông nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, sau một lát, lại nói: “Bằng lòng.”
Tần Dĩ Nam cạy mở môi cô, quấn quanh đầu lưỡi của cô, một cái tay khác, lại sờ tới một bên, Trình Thanh Thông nghe được một tiếng vang răng rắc, tiếp đó Tần Dĩ Nam liền buông môi cô ra, một cái nhẫn kim cương xinh đẹp và tinh xảo, hiện ra ở trước mặt cô: “Lấy nhẫn kim cương trên tay anh xuống, đổi thành cái này đi.”
Trình Thanh Thông sững sờ.
Tần Dĩ Nam kéo tay cô, lấy nhẫn hết hạn đeo trên ngón áp út của cô vào lúc kết hôn xuống, chậm rãi đeo chiếc nhẫn vừa mới mua này lên: “Chiếc nhẫn kia, không cần nữa, bởi vì nó thuần túy chuẩn bị bởi vì hôn nhân, mà chiếc nhẫn này, là anh cho em.”
Trình Thanh Thông hoàn toàn hóa đá, đến lông mi cũng chớp một cái.
Tần Dĩ Nam nhẹ nhàng vỗ đầu cô, gọi lấy lại tinh thần của cô: “Thích không?”
“Thích.” Trình Thanh Thông gật đầu, nhẹ giọng hồi đáp, sau đó liền đưa cánh tay ra, ôm lấy cần cổ của anh.
Thích, là thích chân tâm thật ý.
Thích nhẫn anh cho, càng thích con người của anh.
Thích đến, sợ hãi mất đi anh, cho nên những chuyện xấu cô từng làm, liền coi như là bí mật của một mình cô, giấu diếm đi.