Trình Thanh Thông sững sờ một lúc, mới cười ôn nhu với tiểu thư lễ tân, lại đề xuất một yêu cầu: “Có thể phiền toái cô nói điện thoại của Tần Dĩ Nam tiên sinh với tôi không?”
Tiểu thư lễ tân rất dễ nói chuyện, ngữ khí cung kính nói một câu “Chờ” với cô, sau đó liền cúi đầu, đọc mười một con số.
Sau khi Trình Thanh Thông lưu lại ở trên điện thoại di động, xác nhận một chút với tiểu thư lễ tân, nói một câu “Cám ơn”, liền rời khỏi “Kim Bích Huy Hoàng”.
Ngồi trên xe, Trình Thanh Thông lấy điện thoại di động, dưới đáy lòng sắp xếp lời nói một lát, gửi cho Tần Dĩ Nam một dòng tin nhắn: “Tần tiên sinh, chào anh, tôi là Trình Thanh Thông, cảm ơn anh đã giúp đỡ vào tối hôm qua, không biết anh có tiện hay không, có thể nói cho tôi biết tài khoản hoặc thẻ ngân hàng của anh không? Tôi trả lại cho anh tiền thuê khách sạn tối hôm qua.”
-
Từ một đêm Tống Thanh Xuân nhìn rõ tâm của mình, sau khi biết mình đã yêu Tô Chi Niệm sâu đậm, cô liền trôi qua những ngày sắp bị ép điên.
Lúc nhìn thấy Tô Chi Niệm, tim cô đập rộn lên, cảm xúc khẩn trương; Lúc không gặp anh, cô lại nhớ đến đứng ngồi không yên, cơm nước không vô, hận không thể ôm điện thoại di động chết chìm trong tin nhắn của anh.
Cô biết anh có người trong lòng, anh thâm tình chung tình với Đình Đình như vậy, là sẽ không thích cô, tất cả đều chú định chỉ là cô một mình tương tư đơn phương, cô không phải chưa hề nghĩ tới để cho mình chôn sâu phần tình yêu này dưới đáy lòng, cũng không phải không có để cho chính mình thử không liên lạc anh, nhưng cô hoàn toàn không khống chế nổi tâm của mình.
Anh giống như là thuốc phiện, một khi hút vào sẽ nghiện, càng khắc chế, sẽ càng điên cuồng.
Cô chỉ là kiên trì nửa ngày không gửi tin nhắn cho anh, cả người liền trở nên phờ phạc rã rượi, làm cái gì cũng không lên nổi tin thần, mãi cho đến cuối cùng cô trả lời tin nhắn của anh, cô mới sống lại.
Trước đây khi cô chấp mê với Tần Dĩ Nam, nhiều nhất cũng chỉ vào lúc bởi vì nhớ anh ấy mới phát ngốc, hoảng hốt vì anh ấy và người phụ nữ khác đi gần nhau, hoàn toàn không có ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường.
Nhưng hiện tại, cô mê luyến Tô Chi Niệm, quả thực giống như là tẩu hỏa nhập ma, một khi trong thời gian dài không có tin nhắn trả lời của anh, cô liền giống như là cá bị ném lên bờ, có thể sẽ bởi vì thiếu dưỡng mà ngạt thở tử vong bất cứ lúc nào, điện thoại di động chỉ cần vừa đinh đông, mặc kệ chuyện trong tay có bao nhiêu quan trọng, đều sẽ bị cô vô tình vứt bỏ, nếu như nhìn thấy là tin nhắn của Tô Chi Niệm, cô sẽ cười ngây ngô không ngừng, nếu như không phải, cô sẽ mất mác nhíu chặt lông mày.
Chẳng những cảm xúc của cô bị anh ảnh hưởng, ngay cả phương thức sống của cô cũng bị anh khiến cho bắt đầu thay đổi.
Lúc cô đi họp, rõ ràng đang làm ghi chép cuộc họp, kết quả trở lại phòng làm việc, mở máy vi tính ra liền nhìn thấy trên màn hình đều đầy ắp “Tô Chi Niệm”, cô bắt đầu ăn món ăn anh thích, uống nước của nhãn hiệu anh thích, dùng xà phòng nhãn hiệu anh thích dùng, thậm chí cô còn mua trên trăm loại nước hoa, chỉ vì có thể tìm được một mùi vị thanh đạm dễ ngửi tương tự như trên người anh.
Cô lại có thể có một ngày phát điên lên, rõ ràng đã rất hiểu rõ anh, lại vẫn là bấm tên anh lên baidu trong máy tính.
Cô vừa sửa lại những sai lầm về anh trên baidu, vừa hiểu rõ một vài tin tức cô không biết.
Cô biết được từ trong web, sinh nhật anh là ngày 15 tháng 6.
Ngày này, cô đã cực kỳ quen thuộc, bởi vì, vào sáu năm trước, chính là ngày 15 tháng 6, cô bị uống say anh... Cưỡng ép ngủ.
Thẳng đến sáu năm sau, cô mới biết, hóa ra một ngày đối với cô như ác mộng đó, là sinh nhật của anh.