Mục lục
Nói Yêu Em 99 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May



“Tôi ngược lại muốn nhìn một chút ai dám tới đây bắt tôi đi!” Theo một câu nói trầm thấp tàn nhẫn của Tô Chi Niệm, Tống Thanh Xuân quấn chăn che mặt bị Minh tinh họ Dương đánh bị thương.



Đội trưởng bảo vệ Tôn Trang nghe được lời nói của Tô Chi Niệm, nghiêng đầu nhìn toàn thân trên dưới anh bị lệ khí bao trùm một cái, âm thầm hít vào một hơi, chẳng những không có đi về phía trước một bước, ngược lại còn lui về sau một bước, muốn bao nhiêu cung kính liền có bấy nhiêu cung kính mở miệng, gọi một câu: “Tô tiên sinh.”



Sau đó liền mang theo một đám bảo vệ, đứng thẳng tắp ở cửa phòng bao, đừng nói vào phòng ngăn cản, không nhúc nhích chút nào.



Tô Chi Niệm coi hơn trăm bảo vệ kia giống như hoàn toàn không tồn tại, vẫn là phát điên bắt thứ gì liền đập thứ đó về phía Minh tinh họ Dương, hoàn toàn mặc kệ trong tay cầm lấy là cái gì, cũng mặc kệ có nện trúng bộ phận trọng yếu trên người Minh tinh họ Dương hay không, tư thế nổ tung kia như là một kẻ điên.



Toàn thân anh tràn ngập hơi thở ác liệt, đến cuối cùng dọa người đứng ở cửa kinh sợ đến không dám thở mạnh một chút.



Tô Chi Niệm đập đến cuối cùng, không vật có thể đập, cổ xúc động muốn giết người trong lồng ngực của anh hoàn toàn không có dấu hiệu tiêu tán, anh đi vòng phòng bao hai bước, cuối cùng cũng không biết sức lực kinh người đến từ nơi nào, trực tiếp hất tung bàn đá cẩm thạch nặng nề lên mặt đất.



Theo một tiếng “rầm” đinh tai nhức óc, Tô Chi Niệm liền nhảy đến trước mặt Minh tinh họ Dương, giẫm đá hắn ta một trận.



Tiếng kêu thảm thiết của Minh tinh họ Dương, một tiếng còn thê thảm hơn một tiếng, trong miệng hắn một lát mắng, một lát cầu xin, nhưng Tô Chi Niệm giống như là vẫn luôn không nghe thấy lời của hắn ta, không có chút xíu ý tứ muốn dừng tay.

Đến cuối cùng, âm thanh phát ra từ trong miệng Minh tinh họ Dương đều biến thành rên rỉ.



Lại tiếp tục đánh như vậy nữa, sợ là sẽ xảy ra án mạng... Hơn nữa còn là xảy ra ở Kim Bích Huy Hoàng, sợ là đến lúc đó, phiền toái không chỉ là một mình Tô tiên sinh, còn có Kim Bích Huy Hoàng cũng sẽ bị lôi xuống nước theo... Đội trưởng bảo vệ nhìn thấy hình ảnh thấy mà ghê người trước mắt, không có một chút xíu dũng khí tiến lên phía trước ngăn trở, cuối cùng liền cầm lấy bộ đàm thông báo giám đốc đại sảnh ở Kim Bích Huy Hoàng.



Giám đốc đại sảnh vội vàng chạy tới, cùng đội trưởng bảo vệ ngơ ngác nhìn nhau thì thầm nói nhỏ một lúc lâu, hai người anh giao cho tôi tôi giao cho anh, đẩy tới đẩy lui, ai cũng không dám bước vào phòng bao nửa bước.



Nhưng mà, không dám đi vào thì phải làm sao bây giờ? Tìm ông chủ hả? Hiện tại Tô tiên sinh là người khống chế cổ phần lớn nhất Kim Bích Huy Hoàng, ông chủ gặp anh cũng muốn né tránh ba phần, đâu còn dám tới ngăn cản anh? Cổ đông khác? Càng không thể...



Nhưng lại không thể ngồi xem không để ý... Vào lúc giám đốc đại sảnh và đội trưởng bảo vệ thì thầm với nhau không biết phải làm sao, tay sai đắc lực của giám đốc đại sảnh bỗng nhiên mở miệng: “A, hình như bên trong có một cô gái.”



Giám đốc đại sảnh và đội trưởng bảo vệ nhất thời đều ngậm miệng lại hết, nhìn vào bên trong, quả nhiên có một cô gái đang cuộn tròn ở góc tối trong cùng của phòng bao, bởi vì ánh sáng quá mờ, hoàn toàn không thấy rõ dung nhan cô ấy, nhưng mơ hồ có thể nhận ra trên người cô khoác một áo sơ mi, rối bù, rất là chật vật.



Dương tiên sinh thường xuyên giày vò một ít phụ nữ ở Kim Bích Huy Hoàng, chẳng lẽ đây chính là người đêm nay hắn ta giày vò? Mà Tô tiên sinh là bởi vì cô gái này nên mới phát điên?



Đây hiển nhiên là giận đỏ mặt vì hồng nhan mà...



Giám đốc đại sảnh và đội trưởng bảo vệ liếc nhau một cái, sau đó giám đốc đại sảnh liền giống như là nghĩ tới cái gì, vỗ đầu: “Anh xem trí nhớ tôi này, sao lại quên Trình tiểu thư chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK