Mục lục
Nói Yêu Em 99 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May



Lúc Tô Chi Niệm ở trong thư phòng mở cuộc họp qua điện thoại đến một nửa, nghe thấy cửa lớn truyền tới âm thanh nhập mật mã vào.



Anh nhăn mi tâm lại một chút, cho rằng là chính mình nghe lầm, liền chỉnh âm thanh máy vi tính nhỏ đi một chút, sau đó liền nghe thấy tiếng cửa sắt bị đẩy ra, tiếp nối chính là tiếng bước chân có người đi vào trong sân.



Người biết mật mã trong nhà anh không nhiều, ngoại trừ Đường Nặc, cũng chỉ có Tống Thanh Xuân...



Tô Chi Niệm nói một câu “Xin lỗi” với máy vi tính, liền đứng dậy, bước nhanh đi đến phía trước cửa sổ, nhìn thấy bước chân Tống Thanh Xuân không ổn định, đang đi về phía cửa nhà.



Tô Chi Niệm cũng không kịp nói một tiếng chờ anh với nhưng người đang họp trong máy vi tính, liền vội vàng kéo cửa thư phòng ra, đi xuống lầu.



Lúc anh mở cửa, cô giơ tay, đang chuẩn bị nhập mật mã vào.



Muộn như vậy, cô tới đây làm cái gì?



Tô Chi Niệm bất giác nhíu mày lại, anh vừa mới chuẩn bị lên tiếng hỏi thăm cô, liền nhìn thấy cô cười dịu dàng với anh, nói: “Thực xin lỗi, Tô tiên sinh, em trở về muộn.”



Một câu nói rất quen thuộc... Vào một trăm ngày cô từng ở nhà anh, đã nói với anh câu nói này rất nhiều lần rồi... Trong phút chốc Tô Chi Niệm giống như là bị người điểm huyệt đạo, cứng đờ ngay tại chỗ.



Tống Thanh Xuân chờ giây lát, thấy anh vẫn không lên tiếng, cho rằng anh lại không cao hứng, vẫn là dùng ngữ khí mềm mại vửa rồi nói: “Tô tiên sinh, em cam đoan về sau sẽ không trở về muộn như vậy nữa.”



Nói xong, cô liền bước bước chân đi vào trong nhà, vào lúc đi qua ngưỡng cửa, chân của cô không có nâng lên, đạp phải chính mình, cả người liền ngã vào trong phòng, may mắn anh đứng ở trước mặt của cô, cô chỉ là nhào vào trong lòng anh, anh nghe thấy mùi rượu nhàn nhạt.

Cô uống rượu? Tô Chi Niệm động mi tâm, vẫm không lên tiếng, cô liền giãy giụa ra ngoài từ trong lòng anh, đứng vững ở trước mặt anh, ngửa đầu, lại là một nụ cười ấm áp với anh: “Tô tiên sinh, anh ăn cơm chưa?”



Hóa ra, cô là uống say, cho rằng chính mình còn đang ở trong biệt thự của anh... Tô Chi Niệm sợ cô ngã sấp xuống, trước khi cô rời đi, đầu ngón tay còn dìu đỡ cánh tay cô, nhẹ nhàng run rẩy lên.



Anh luôn như vậy, không nói tiếng nào... Đáy lòng cô lặng lẽ nghĩ một chút, tiếp tục cười với anh, ngữ khí đặc biệt ôn nhu hỏi: “Hiện tại em liền đi nấu cơm cho anh...”



Nói xong, cô liền hất cánh tay anh ra, vòng qua bên cạnh anh, đi về phía phòng ăn.



Vừa đi, trong miệng cô còn vừa nói chuyện: “Tô tiên sinh, anh muốn ăn cái gì? A, anh thích ăn cá dưa chua, chúng ta liền nấu cá dưa chua, còn có thịt bò, còn có thịt kho tàu cà tím... Ừ, lại thêm một súp đậu hũ nữa, được không?”



Thời gian giống nhau quay ngược lại, trở lại quá khứ không lâu trước kia.



Từng là thời gian vui vẻ an nhàn như vậy, nhưng hiện tại, ôn lại cảnh vật trước đây, lại khiến cho người ta khổ sở giống như dao cắt.



Tô Chi Niệm nghe ngữ khí hỏi thăm của Tống Thanh Xuân, đáy mắt bỗng dưng trở nên hơi chua xót, làn môi anh động rất lâu, mãi cho đến khi cô tiến vào phòng ăn, anh mới phát ra một tiếng nói rất thấp rất thấp: “Được.”



Lúc Tô Chi Niệm vừa mới chuẩn bị đóng cửa lại, đi đến phòng ăn, nhìn thấy Tống Thanh Xuân lung la lung lay lại đi ra từ bên trong, trong tay còn kéo xe kéo chuyên dùng cho đi dạo siêu thị lúc cô còn từng ở nhà anh.



“Tô tiên sinh, trong tủ lạnh không có thức ăn, em đi siêu thị một chuyến, sẽ trở về rất nhanh.”



Đau xót trong mắt Tô Chi Niệm càng lợi hại hơn, biết rõ cô uống say, sẽ không biết gì hết, nhưng lại vẫn xoay mặt không nhìn về phía cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK