-
Cuối cùng xe ngừng ở trước một bãi biển, Tống Thanh Xuân bị tài xế xe taxi xô đẩy đi tới bờ biển, Tống Thanh Xuân đi mỗi một bước đều rất cẩn thận, sợ ngã sấp xuống thương tổn tới đứa bé trong bụng.
Trên đường đi dọc theo bờ biển, cùng với trên dọc đường lái xe đến bờ biển, gần như là giống nhau như đúc.
Tống Thanh Xuân luôn đang nói không ngừng, mà tài xế xe taxi lại luôn chưa từng mở miệng phát ra một chút tiếng vang.
Tống Thanh Xuân bị tài xế xe taxi mang đến trước một chiếc du thuyền có chút cũ kỹ.
Tống Thanh Xuân chỉ vòng quanh đánh giá du thuyền hai lần, rồi mở miệng nói một câu “Du thuyền màu xanh trắng”, cô liền bị tài xế xe taxi đẩy vào trong du thuyền.
Lực đạo của tài xế xe taxi hơi lớn, Tống Thanh Xuân lảo đảo một bước, nguy hiểm giữ vững thân thể, tay cô còn chưa đặt lên bụng của mình, liền nghe cửa truyền tới tiếng đóng cửa nặng nề, cô quay đầu, tài xế xe taxi không đi vào cùng, cô lui về sau hai bước, lôi kéo cửa, đã bị khóa trái.
Không có người ngoài, Tống Thanh Xuân không tiếp tục biểu hiện ra bộ dáng thất kinh nữa, trong miệng cô vừa nhỏ giọng nói thầm, vừa bắt đầu quan sát vị trí hoàn cảnh lúc này của mình.
Tuy rằng bên ngoài du thuyền thoạt nhìn rất cũ nát, nhưng bên trong lại quét dọn sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp.
Phòng ngủ, phòng ăn, phòng bếp, nhà vệ sinh, vật mà nhà trọ một người nên có, nơi này đều có, chỉ là diện tích nhỏ hơn một chút, nhưng lại khiến cho người ta cảm giác rất thoải mái.
Tống Thanh Xuân dạo quanh trong phòng du thuyền một vòng, ngoại trừ một nửa tô mì ăn liền chưa ném và nửa ly rượu đỏ nhỏ ở trên bàn trà trong phòng bếp, thì không còn hỗn loạn nào khác.
Trong phòng ngoại trừ cô, cũng không còn ai khác.
Tống Thanh Xuân đứng ở bên cửa sổ trong du thuyền, nhìn biển cả một lát, liền ngồi ở trên ghế sofa, lúc này cô mới lưu ý đến, bên cạnh ly rượu đỏ đặt trên bàn trà, có đặt một hộp diêm, một bao thuốc lá, phía dưới còn đè một tấm hình rất cũ kỹ.
Tấm hình là một tấm ảnh gia đình, Tống Thanh Xuân nghĩ, hẳn là ba, mẹ, chị gái, em gái.
Đứa em gái còn nhỏ, bộ dáng khoảng vài tháng, ngậm núm vú, vùi ở trong lòng mẹ, nhắm mắt lại đang khóc.
Người chị thoạt nhìn là bộ dáng bốn năm tuổi, đứng ở giữa ba mẹ, trong tay nắm một cái chong chóng, cười xán lạn trong suốt.
Người mẹ đó, thoạt nhìn có chút quen mắt, trên trán có chút giống một người...
Tống Thanh Xuân nhăn mày một chút, sau đó đột nhiên liền nghĩ tới là ai, tiếp đó tầm mắt của cô, liền dừng ở trên người chị gái bốn năm tuổi đó, mặc dù trôi qua nhiều năm như vậy, tướng mạo biến hóa rất lớn, nhưng Tống Thanh Xuân vẫn nhận ra được người chị này, là Phương Nhu.
Không phải Phương Nhu có ba mẹ sao? Vậy tấm hình này, là như thế nào?
Đang lúc Tống Thanh Xuân nghi hoặc không thôi, cửa du thuyền bị đẩy ra, Tống Thanh Xuân để tấm hình xuống, ngẩng đầu, nhìn thấy Phương Nhu mặc một thân đồ thể thao thoải mái, đi vào.
Chẳng qua là ngắn ngủn mấy ngày không gặp, lúc này gặp lại, nếu không phải khuôn mặt kia của Phương Nhu, giống y nhu đúc Phương Nhu ở trong ký ức của cô, cô đã có chút không dám tin tưởng, người phụ nữ toàn thân tản mát ra khí lạnh buốt này, lại có thể là chị dâu ôn nhu thân thiết cô từng gọi ròng rã năm năm!
Phương Nhu ung dung trầm tĩnh bước bước chân, đi vào, cô ta nhìn lướt qua Tống Thanh Xuân, thần tình lạnh lùng không có một chút biến hóa, đạm thanh đạm khí “Này” một tiếng, liền cúi người, nâng ly đế cao trên bàn trà lên, đi đến trước vòi nước, tẩy rửa sạch sẽ, sau đó rót cho mình một ly rượu đỏ, xoay người, giơ giơ với Tống Thanh Xuân: “Muốn không?”