Lúc cô tắm nước nóng xong đi ra, trên lầu đã khôi phục lại yên tĩnh, cô tò mò đi vào trong phòng ngủ chăm chú nhìn, xem đến bên trong tất cả đều là đồ dùng mới tính, ngay cả thảm cũng đã đổi.
Phòng ngủ trước kia không có ai ở, dường như đồ dùng đặt ở bên trong mấy năm nay cũng chưa động qua, đang êm đẹp thế nào mà đột nhiên đã thay mới?
Đầu cô mờ mịt chạy xuống lầu, lại vẫn chưa kịp hỏi Tống Mạnh Hoa là có chuyện gì xảy ra, ông đã kêu cô qua đó trước.
Ông nói cho cô, từ hôm nay trở đi, trong nhà sẽ có thêm một người mới, người kia tên là Tô Chi Niệm, một ngày trước khi anh thi đại học, đột nhiên mẹ mắc bệnh tình nguy kịch, không thể thi kịp lúc, cho nên chỉ có thể học lại một năm.
Tống Mạnh Hoa còn nói cho cô biết, từ nhỏ Tô Chi Niệm đã không có ba, cùng mẹ lớn lên, hiện giờ mẹ anh ở trong bệnh viện, không ai chăm sóc anh, cho nên mới ở nhờ nhà bọn họ.
Vì cô đã nghe thấy tên anh trước đây, nghe qua rất nhiều lời nói về những chuyện xung quanh anh, cũng có ấn tượng không tốt về anh, nhưng là sau khi nghe ba nói về cảnh ngộ của anh, cô vẫn cải tiến lại quan điểm của mình, thậm chí lúc buổi tối cô còn chủ động chạy lên lầu gọi anh xuống ăn cơm.
Đó là lần đầu tiên cô chính thức nhìn thấy anh.
Cho dù đã qua nhiều năm như vậy, cô vẫn có thể tinh tường nhớ lại hình ảnh ngay lúc đó.
Cô gõ cửa phòng ngủ của anh, qua tầm 2 phút, cửa mới mở ra, sau đó lộ ra một gương mặt đẹp trai đầu tóc rối tinh rối mù, lúc ánh sáng của đèn thủy tinh chiếu vào, ánh mắt của anh có vài phần hoàn mỹ giống như thủy tinh.
Từ nhỏ Tống Thanh Xuân đã đối mặt với hai tuyệt sắc là Tống Thừa và Tần Dĩ Nam, vốn là ánh mắt nhìn đàn ông đã vô cùng cao, nhưng lúc cô thật sự nhìn thấy anh, cô vẫn bị kinh ngạc đến đứng yên tại chỗ.
Thiếu niên xinh đẹp như một cảnh mộng, không chân thực đến đáng sợ.
Ngay lúc cô theo dõi anh ước chừng một phút đồng hồ, mới vươn tay với anh, tự nhiên thanh thản chào hỏi một tiếng: “Xin chào, tôi là Tống Thanh Xuân.”
Anh không rời mắt khỏi cô một lúc, mới chậm rãi vươn tay ra với cô.
Thiếu niên thiếu nữ nắm tay.
Hình ảnh lần đầu gặp nhau, rõ ràng là tốt đẹp như vậy.
Nhưng là, hoàn mỹ như thế, thế nhưng chỉ duy trì không tới một giây đồng hồ, tay anh nắm tay cô đột nhiên không hiểu sao lại tăng thêm sức lực, khiến cô phát đau, hít một hơi thật sâu, nước mắt suýt nữa tràn ra: “Tô Chi Niệm, anh làm đau tôi rồi!”
Sau đó, anh như là ý thức được bản thân thất thố, thần tốc buông lỏng tay cô ra.
Cô cho rằng anh sẽ mở miệng nói xin lỗi với co, không nghĩ tới anh chỉ lạnh lùng liếc cô một cái, sau đó liền đi qua người cô, xuống lầu.
Khi đó cô lớn lên, đã vô cùng xinh đẹp, trong trường học, không biết mỗi ngày đầu có bao nhiêu người đàn ông vây quanh cô.
Cô có xuất thân tốt, từ nhỏ đã được cha mẹ chiều chuộng, còn được Tống Thừa và Tần Dĩ Nam cưng chiều, khó tránh khỏi tính cách có chút kiêu ngạo.
Huống chi ngay lúc đó, Tô Chi Niệm ở nhờ trong nhà cô, ai ngờ được anh vậy mà còn kiêu ngạo hơn cả cô, tính tính đại tiểu thư của cô lại nổi lên, tự nhiên không phục, cho nên lúc bị anh cầm tay cô đến đâu, vài ngày sau, dường như đều không nhìn đến anh.
Cho tới bây giờ cô cũng không phải là có tính mang thù như thế, cô thuộc loại tính tình tới cũng nhanh đi cũng nhanh, cho nên ấn tượng xấu của cô về anh cũng chỉ duy trì một tháng, dần dần bị cô vứt qua sau đầu.