Editor: May
Thật khó có được, bạn yêu đúng người, đáng tiếc anh ấy không thể là của bạn...
Tiếng khóc của Tống Thanh Xuân không có chút dấu hiện giảm lại, tay cô đặt ở trên mặt bàn, bởi vì dùng sức ấn mặt bàn, nên trắng đến dọa người.
“Thật khó có được, chúng ta yêu đối người, cho dù anh ấy không phải người cuối cùng của cô ấy, cũng chúc anh ấy càng dũng cảm, yêu người khác.”
-
Ra khỏi nhà hàng, gió mát đêm khuya mùa hè thổi vào mặt.
Hai tay Tô Chi Niệm cắm túi đứng ở cửa nghe tiếng khóc của Tống Thanh Xuân một lát, sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại, sau khi cắt đứt, liền ngẩng đầu lên nhìn xem bầu trời đêm đen nhánh, rồi mới bước bước chân, tư thế trước sau như một thong dong bình tĩnh đi xuống bậc thang, đi đến bên cạnh xe.
Anh lấy chìa khóa xe ra, nhấn khóa xe, đèn xe trước sau chợt nhấp nháy hai cái, sau đó anh liền mở cửa xe, ngồi xuống.
Cô còn đang khóc, hơn nữa tiếng khóc càng lúc càng lớn.
Anh nhịn không được giơ tay lên, ấn ngực trái đã đau đến chết lặng, thẳng đến khi anh cảm giác được trái tim bên trong có dấu hiệu nhảy lên, anh mới biết, hóa ra mình còn sống.
Nhưng mà, sự sống lúc này, càng giống như là tuyệt vọng và thống khổ trước khi kề cận bên bờ tử vong.
Anh giống như là một pho tượng, duy trì tư thế tay che lồng ngực rất lâu rất lâu, mới đưa tay lấy ra khỏi trước ngực, mở ra ở trước mắt của mình.
Chính giữa lòng bàn tay, có năm vết thương máu thịt mơ hồ, đó là do vừa rồi bị anh dùng móng tay hung bạo bấm rách.
Không có ai biết, anh vừa chịu đựng cự tuyệt lời tỏ tình của cô như thế nào.
Rõ ràng trước sau chỉ mười mấy phút, với anh mà nói, hành hạ thống khổ lại lâu giống như một thế kỷ.
Cô thích anh... Cô gái anh gặp khi tám tuổi, cô gái mà anh tìm kiếm mười năm, cô gái mà anh đã nhớ thương đến mất ngủ vô số lần, cô gái mà anh nằm mơ cũng muốn ôm ấp, cô gái mà anh không tiếc hy sinh tất cả... Thích anh...
Đây là một chuyện đáng giá để vui mừng và cao hứng... Nhưng mà... Có biết không? Khi anh nghe thấy cô tỏ tình, trong lòng anh lại co rút đau đến chỉ muốn khóc.
Một màn anh sợ nhất, cuối cùng vẫn tới... Trong cuộc đời này anh chưa bao giờ hối hận, trong nháy mắt, đã hối hận đến mức hận không thể vứt bỏ tất cả, đổi lấy thời gian quay ngược, sau đó anh không ký với cô phần hợp đồng trăm ngày kia, anh không bởi vì tham luyến tốt đẹp của cô mà còn làm bạn với cô sau khi kết thúc hợp đồng trăm ngày kia, anh không... Nhiều anh không hơn nữa, cũng không thể bù lại.
Là sự ích kỷ của anh, đã hại cô.
Trái tim Tô Chi Niệm giống như là bị vật nào đó hung hăng níu chặt, đau đến màu máu trên mặt anh đều rút sạch.
Anh nằm mơ cũng mong đợi đáy mắt cô có thể có anh, cuối cùng cuộc đời anh cũng chờ được ngày này, nhưng anh có thể làm, chỉ là lạnh lùng cự tuyệt.
Hóa ra, biết rõ tình yêu của cô, lại không thể tiếp nhận sẽ càng thống khổ, càng hành hạ hơn anh yêu cô, nhưng trong mắt cô không có anh.
Yêu nhau, nhưng không cách nào gần nhau.
Lúc mấy chữ này thổi qua trong lòng Tô Chi Niệm, toàn thân anh run rẩy, bỗng dưng liền giơ tay lên, che mặt mình lại.
Thành phố Bắc Kinh hơn một giờ sáng, đặc biệt an tĩnh, tiếng khóc của cô còn chưa ngừng, không ngừng chui vào trong tai anh.
Anh biết rõ nghe cô khóc, đối với bản thân là một trận lăng trì và đày đọa, nhưng anh lại vẫn tự ngược đi nghe tiếng khóc của cô như vậy.
Cô khóc thật đau lòng... Người anh muốn bảo vệ trên thế giới này nhất, lại bị anh tổn thương tàn nhẫn nhất.
Đầu ngón tay che mặt của anh bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy, có một giọt ướt át, xen lẫn trong lòng bàn tay chảy máu của anh, thấm ra ngoài từ trong kẽ tay của anh.