Editor: May
Lúc anh học đại học, liền ở tách ra với mẹ, nhưng mỗi tuần sẽ luôn đi thăm bà một lần.
Từ đêm giao thừa đến nay, trong thời gian gần ba tuần, anh chưa từng đi qua chỗ mẹ một chuyến.
Mỗi nửa năm anh đều sẽ sắp xếp cho mẹ kiểm tra sức khỏe một lần, trước đó không lâu báo cáo kiểm tra sức khỏe của bà vừa đưa đến phòng làm việc của anh, các hạng chỉ tiêu đều không có vấn đề gì...
Nghĩ tới đây, Tô Chi Niệm còn cố ý lục ra báo cáo kiểm tra sức khỏe của mẹ, sau khi xác nhận không có vấn đề, đáy lòng của anh vẫn có một chút không ổn định.
Hoảng hốt như vậy, hoàn toàn không có tâm làm việc, Tô Chi Niệm ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn rời khỏi công ty, lái xe đi biệt thự của mẹ.
Thời điểm Tô Chi Niệm đến, vừa lúc lúc chạng vạng tối, mặt trời chiều ngã về tây, chiếu ra một mảnh màu hồng trong vườn.
Mở cửa là nữ giúp việc anh mới tới để chăm sóc mẹ, thấy anh tới đây, đặc biệt vui mừng, chào hỏi với anh, liền nhanh chân chạy lên lầu: “Phu nhân, phu nhân, thiếu gia trở về.”
Trong chốc lát, anh liền thấy mẹ tươi cười đầy mặt đi xuống từ trên cầu thang.
Đã lâu không gặp, khó tránh sẽ bị mẹ vây quanh nói dông dài một lúc, lúc nữ giúp việc chuẩn bị cơm tối, mẹ còn thăm dò hỏi một câu: “Buổi tối ăn ở đây đi?”
Tô Chi Niệm gật gật đầu, sau đó khuôn mặt mẹ liền mừng rỡ đứng dậy đi phòng bếp, cách tiếng máy hút khói, anh nghe thấy mẹ ở trong phòng bếp dặn dò nữ giúp việc làm thức ăn, đều là món anh thích ăn.
Trong phòng khách chỉ có một mình anh, trong truyền hình trước mặt đang chiếu phim hoạt hình, anh không nói gì lấy điện thoại di động ra, tùy ý tìm kiếm, lúc nhấn vào vòng tròn bạn bè WeChat, mắt vừa liếc nhìn liền thấy nội dung Tống Thanh Xuân gửi vào vòng tròn bạn bè vào một phút trước.
“Kết quả chiến đấu hôm nay, hì hì hi...”
Phía dưới là một tấm hình, là chụp từ trên giường của cô, đồ trang điểm các loại nhãn hiệu, trang sức, còn có túi xách và quần áo.
Anh theo quán tính giơ tay lên muốn khen ngợi một chút, đầu ngón tay còn chưa chạm vào điện thoại, anh liền nghĩ tới quyết định vào tối hôm qua, chần chờ một lát, cuối cùng vẫn thu ngón tay trở về.
Cơm chiều chuẩn bị rất thịnh soạn, thức ăn đầy một bàn, gần như đều làm một lần những món ăn anh yêu thích.
Cơm nước xong, nữ giúp việc bưng trái cây lên, Tô Chi Niệm lấy cây tăm ghim một khối táo, lúc vừa mới chuẩn bị nhét vào trong miệng, liền nghe thấy điện thoại di động đinh đông một tiếng.
Anh nhét táo vào trong miệng, vừa nhai vừa lấy điện thoại di động ra.
Quả táo chua chua ngọt ngọt, rất là ngon miệng, nhưng lúc anh xem được nội dung trong điện thoại, mùi vị chua ngọt của quả táo trong miệng đều biến mất, giống như nhai sáp.
Là Tống Thanh Xuân gửi tới WeChat, chỉ là mấy chữ đơn giản.
“Anh còn đang bận à? Lúc nào thì về nhà?”
Về nhà... Động tác Tô Chi Niệm nhai táo ngừng lại, ánh mắt nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động trở nên đăm chiu.
“Chi Niệm, sao lại không ăn?” Mẹ thấy anh không động một lúc lâu, đẩy dĩa đựng trái cây tới trước mặt anh một cái, nhẹ nhàng nhắc nhở.
“À.” Tô Chi Niệm hoàn hồn, tiếp tục ghim một khối táo, điện thoại di động trong lòng bàn tay theo động tác của anh lại chấn động một cái, anh vô thức nghiêng đầu nhìn thoáng qua, vẫn là tin tức WeChat cô gửi tới: “Tôi đã làm xong cơm chiều.” Phía sau, còn tặng kèm một khuôn mặt tươi cười.
Tô Chi Niệm nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động, từ đầu đến cuối không nhấn trả lời, qua một hồi lâu, anh nhẹ khép mí mắt một chút, nhét miếng táo vào trong miệng, khuôn mặt lãnh đạm liền chuyển điện thoại di động về chế độ yên lặng, nhét vào trong túi áo.
-
Mãi cho đến 90, Tống Thanh Xuân vẫn không đợi được Tô Chi Niệm trả lời.