Hình ảnh như vậy, bỗng chốc liền đau đớn mắt của Tống Thanh Xuân, cô không nói gì, chỉ là mắt không chớp nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm rửa chân cho mình.
Tô Chi Niệm rửa chân cho Tống Thanh Xuân xong, đổ nước bẩn, lấy một cái khăn lông ra, giúp Tống Thanh Xuân lau chân sạch sẽ, sau đó liền ngồi ở cạnh cô, rút đi thuốc mỡ trong lòng bàn tay cô, cầm lấy tăm bông, nghiêm túc cẩn thân giúp cô bôi thuốc lên.
Động tác anh rất ôn nhu, lúc nhìn thấy vết thương trên chân cô, mi tâm sẽ nhăn lại, trên mặt tuấn mỹ sẽ hiện ra một chút không vui lòng, nhưng lực đạo ngón tay sẽ trở nên đặc biệt cẩn thận dè dặt, anh sẽ nắm chân cô, xem tỉ mỉ một lát, thẳng đến khi xác định vết thương của cô không sâu, mi tâm mới sẽ theo thuốc mỡ bôi lên, giãn ra từng chút một.
Cử động của anh giống như đang che chở châu báu quý giá nhất thế gian, khiến cho Tống Thanh Xuân không cầm lòng nổi cắn khóe môi.
Hoàn cảnh sinh ra từ nhỏ của cô muốn hậu đãi hơn đại đa số các cô gái rất nhiều, cô là nhỏ nhất trong nhà, cũng là đứa nhỏ được cưng chiều nhất, thậm chí cho tới nay cô đều cảm thấy chính mình có chút được nuông chiều từ bé.
Nhưng mà, bạn biết không? Sau khi bạn gặp gỡ một người đàn ông tên là Tô Chi Niệm, bạn mới sẽ biết, những cưng chiều từ bé kia, chỉ là bé nhỏ không đáng kể.
Tống Thanh Xuân gia tăng lực độ cắn khóe môi, trong hốc mắt che kín một tầng sương mù.
Tô Chi Niệm bôi thuốc mỡ xong, ném tăm bông vào trong thùng rác, nói một câu với Tống Thanh Xuân: “Em trước ngồi ở chỗ này đừng động, anh đi xuống lầu tìm đôi dép cho em”, sau đó, anh liền đứng dậy.
Anh vừa mới chuẩn bị cất bước đi, Tống Thanh Xuân bỗng nhiên liền giơ tay lên, nắm cổ tay anh.
Tô Chi Niệm sững sờ dừng một chút, còn chưa kịp quay đầu đi nhìn Tống Thanh Xuân, liền nghe thấy tiếng nói của cô gái, nhẹ nhàng truyền tới: “Tô Chi Niệm, tối nay là anh Dĩ Nam hẹn em.”
Đúng, anh luôn hy vọng Tống Thanh Xuân gả cho Tần Dĩ Nam, bởi vì anh có thuật đọc tâm mà người khác không có, anh không chỉ một lần đọc được suy nghĩ chân thật nhất từ đáy lòng Tần Dĩ Nam, anh ta là thật tâm tốt với Tống Thanh Xuân, cho nên vào lúc anh cho rằng mình sẽ sống không qua nổi một dao kia, mới an bài Trình Thanh Thông làm cho Tần Dĩ Nam biết người lúc trước mượn sách truyền thơ là Tống Thanh Xuân.
Bởi vì anh muốn Tần Dĩ Nam đối với Tống Thanh Xuân tốt hơn, chỉ có tốt hơn, anh mới sẽ yên tâm giao phó cô gái mình trân ái nhất cho anh ta.
Chỉ có anh biết, khi anh làm chuyện này, đáy lòng có bao nhiêu đau, nhưng mà, thứ Tần Dĩ Nam có thể cho Tống Thanh Xuân, anh không thể cho, cho nên anh chỉ có thể rời khỏi.
Nhưng, đây không đại biểu anh sẽ không uống dấm sẽ không ghen tị, anh không muốn nghe đến ba chữ “anh Dĩ Nam” từ trong miệng cô chút nào... Cho nên, khi Tô Chi Niệm nghe được lời nói của Tống Thanh Xuân, tay lặng yên không một tiếng động nắm thành quả đấm, kéo căng khóe môi một chút, không có lên tiếng.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm sườn mặt của Tô Chi Niệm, áp chế cảm động anh mang đến vào lúc rửa chân vừa rồi, tiếp tục mở miệng: “AnhDĩ Nam... Nói với em, anh ấy không thể kết hôn với em.”
Trên trán tuấn mỹ của Tô Chi Niệm, trước là xẹt qua một chút kinh ngạc, theo sau chính là phẫn nộ bốc lên, một giây sau, anh liền dùng sức hất tay Tống Thanh Xuân ra, khom người xách áo khoác ở một bên lên, khuôn mặt trầm thấp sải bước liền đi ra khỏi cửa phòng ngủ.
Tống Thanh Xuân thật không nghĩ tới phản ứng của Tô Chi Niệm sẽ mãnh liệt như vậy.
Cô bất chấp thuốc mỡ trên chân còn chưa hấp thu xong, liền nhảy xuống từ trên ghế sofa.