Bài hát này mặc kệ là làn điệu hay ca từ, đều rất đánh động lòng người, cô bất giác nhìn qua điện thoại di động của Tô Chi Niệm, kết quả mắt cô còn chưa quét đến màn hình của anh, điện thoại liền bị cắt đứt, quay về trang chính, sau đó cô chỉ nhìn thấy sắc mặt anh hờ hững, nhét điện thoại di động vào trong túi.
Tống Thanh Xuân vừa cài dây an toàn, vừa hỏi: “Sao tới nhanh như vậy, vừa rồi khi anh nghe điện thoại, đã ở gần nhà của tôi rồi à.”
“Ừ.” Tô Chi Niệm đáp lại một tiếng, khởi động xe.
Nhà và công ty của Tô Chi Niệm đều ở khu tây của thành phố, nhà của Tống Thanh Xuân ở khu nam thành phố, đại đa số Tô Chi Niệm đều chạy nhiều ở ba vùng phía bắc thành phố, cô vừa mới chuẩn bị hỏi sao anh lại tới bên này, liền xuyên quá kính chiếu hậu thấy văn kiện và máy vi tính ở chỗ ngồi phía sau xe, do đó liền sửa miệng: “Anh hẹn người bàn công việc bên này à?”
Mới qua năm mới, ai sẽ bàn công việc? Anh tới bên này, còn không phải là vì cô... Tô Chi Niệm tạm dừng một hồi lâu, mới lại “ừ” gật đầu một cái.
“Mới qua năm mới, không phải đều nghỉ phép sao? Sao vẫn bận rộn như thế...” Tống Thanh Xuân nói đến đây, mới chú ý đến sắc mặt Tô Chi Niệm không đặc biệt đẹp mắt.
Sau khi tách ra từ buổi trưa ngày giao thừa, anh và cô cũng chỉ mới không gặp năm ngày, nhưng xem ra mặt anh gầy hơn trước rất nhiều, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, trên trán lạnh nhạt nhiễm một chút bệnh trạng.
Tống Thanh Xuân nhíu nhíu mi tâm: “... Anh sinh bệnh?”
Tô Chi Niệm giống như là không nghĩ tới cô lại có thể nhìn ra mình sinh bệnh, đầu tiên là sững sờ, sau đó mới khẽ gật đầu, lại “ừ” một tiếng.
Sau một lát, Tô Chi Niệm lại mở miệng nói: “Cảm mạo.”
“Mùa đông cảm mạo rất không dễ lành, có đi bệnh viện khám chưa? Chích thuốc chưa? Uống thuốc chưa?”
Tống Thanh Xuân hỏi thăm một loạt, có chút ngoài dự liệu của Tô Chi Niệm, anh trễ nửa nhịp, mới xuyên quá kính chiếu hậu nhìn về phía cô.
Quá một hồi lâu, Tô Chi Niệm mới dời tầm mắt đi, nhìn thẳng vào con đường trước mặt, tuyệt đối không chê phiền toái, lần lượt đáp một lần tất cả vấn đề của cô: “Đã đi bệnh viện, truyền nước ba ngày, cũng uống thuốc rồi.”
Dừng một chút, Tô Chi Niệm lại bổ sung một câu: “Hiện tại gần khỏe rồi.”
“Vậy mà khỏe.” Tống Thanh Xuân điều chỉnh tư thế ngồi một chút: “Trong nhà sẽ không có thức ăn đâu? Đợi lát nữa rẽ vào siêu thị một chuyến đi.”
“Được.” Tô Chi Niệm không có ý kiến.
Tống Thanh Xuân hơi trầm mặc, lại nói: “Sinh bệnh, buổi tối liền ăn thanh đạm một chút nhé?”
Tô Chi Niệm lại đáp một chữ “được”.
Tống Thanh Xuân không nói chuyện nữa, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt thành thật nghiên cứu buổi tối ăn cái gì.
Trước mặt đèn đỏ, xe ngừng lại, Tô Chi Niệm quay đầu, xuyên quá kính chiếu hậu yên lặng nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân.
Chẳng bao lâu sau, lúc cô nấu cơm, không còn là anh nói cái gì, cô liền làm cái đó, mà là có ý nghĩ và quyết định của mình? Mà ý nghĩ và quyết định này đều là vì suy nghĩ cho anh.
Đèn đỏ đổi thành đèn xanh, Tô Chi Niệm thu tầm mắt lại, khởi động xe, tiếp tục tiến về phía trước, anh nhìn chằm đường phía trước, ánh mắt như nước trở nên ấm áp xinh đẹp.