“Thực xin lỗi.” Tống Thanh Xuân dùng sức bấm lòng bàn tay, đau đớn khiến cho cô không phải lộ ra quá khổ sở, cô lén hít một hơi, nói tiếp: “Con biết nên làm thế nào, ngày mai con liền sẽ rời khỏi bệnh viện.”
“Cám ơn con, Thanh Xuân.” Mẹ Tô cảm thấy chính mình không còn mặt mũi đi nhìn thẳng mắt Tống Thanh Xuân, bà rủ lông mi, tiếp lại nói một câu xin lỗi: “Thực xin lỗi.”
Tống Thanh Xuân nghĩ nói một câu “Không việc gì”, há to miệng, cuối cùng không thể phát ra âm thanh, cô rủ lông mi lặng im một lát, nói những lời khác: “Dì Tô, nếu như không còn việc gì, con liền về bệnh viện trước.”
“Được.”
Tống Thanh Xuân vừa nghe được mẹ Tô đáp lời, lập tức đứng lên, trước khi cô rời đi, còn đi đến quầy quán cà phê, tính tiền trà Bích Loa Xuân.
...
Tống Thanh Xuân ra khỏi khách sạn, dọc theo lỗi qua đường, mất hồn mất vía đi vào bệnh viện, cô không sốt ruột trở về phòng bệnh, mà là ngồi trên ghế dài lạnh buốt trong vườn hoa dưới lầu, phát ngốc rất lâu, thẳng đến khi cô lạnh chịu không nổi, cô mới chậm rãi đứng dậy, chậm rãi đi vào tòa nhà bệnh viện.
Lúc này là mười một giờ đêm, Tống Thanh Xuân cho rằng Tô Chi Niệm đã sớm nằm ngủ, không nghĩ tới đẩy cửa ra, lại có thể nhìn thấy Tô Chi Niệm ngồi ở trên giường bệnh, nhìn chằm chằm bóng đêm ngoài cửa sổ, đang thất thần.
Cô dừng ở cửa một lát, mới đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi đến mép giường bệnh, hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”
Tô Chi Niệm quay đầu nhìn cô một cái, không lên tiếng, qua vài giây, vừa nhìn về phía ngoài cửa sổ.
“Uống thuốc chưa?” Tống Thanh Xuân vừa hỏi, vừa cầm bản thuốc trên bàn lên nhìn xem, nhìn thấy còn thừa bốn viên thuốc, biết Tô Chi Niệm còn chưa uống, cũng không chờ Tô Chi Niệm đáp lời, liền đứng dậy đi rót một cốc nước ấm, bưng đến trên tủ đầu giường, đếm thuốc, đưa tới trước mặt Tô Chi Niệm: “Uống thuốc, nghỉ sớm một chút đi.”
Lúc Tô Chi Niệm giơ tay lên đón cốc nước, Tống Thanh Xuân chú ý đến lỗ kim trên mu bàn tay của anh đang chảy máu.
Cô nhăn mày lại: “Anh rút kim xong, không có ấn một lát hả? Sao chảy nhiều máu như vậy?”
Tô Chi Niệm vẫn là bộ dạng trầm mặc không nói gì kia, rủ lông mi đặt thuốc vào trong miệng, bưng cốc nước lên, cường ngạnh nuốt vào.
Tống Thanh Xuân kéo ngăn kéo ở một bên ra, lấy tăm bông từ bên trong, nắm tay Tô Chi Niệm, nhấn lên.
Máu dần dần ngừng lại, Tống Thanh Xuân ném tăm bông bị nhiễm máu đỏ vào trong thùng rác, tìm khăn tẩm rượu cồn, lau sạch sẽ mu bàn tay của anh, sau đó lấy gối dựa phía sau ra, dìu đỡ anh nằm xuống, giúp anh đắp chăn xong, thuận thế tắt đèn lớn trong phòng, nói: “Ngủ đi.”
Sau đó liền đứng lên, chuẩn bị đi nhà vệ sinh một chuyến.
Từ đầu đến cuối Tô Chi Niệm liền giống như là cái tượng gỗ, tùy ý Tống Thanh Xuân hầu hạ chính mình, vào khoảnh khắc Tống Thanh Xuân xoay người rời đi, Tô Chi Niệm bỗng nhiên liền đưa ra tay, bắt lấy cổ tay cô.
Thân thể cô run nhẹ lên, vẫn không quay đầu đi nhìn anh, cánh tay anh dùng sức một cái, liền kéo ngược cô về trên giường.
“Sao trên người lại lạnh như vậy?” Theo tiếng nói của Tô Chi Niệm rơi xuống, Tống Thanh Xuân liền bị anh ôm chặt vào trong lòng.
Anh ôm đến vừa chặt vừa dùng lực, giống như là sợ cô sẽ bỗng nhiên rời đi từ bên cạnh anh, buộc chặt eo cô sinh đau.
Tống Thanh Xuân buông tay xuống bên người, nhẹ nhàng run run, sau đó cũng nâng cánh tay lên theo, vòng lên sau lưng anh, giống như anh, dùng sức ôm lại anh.
Bên trong phòng bệnh rất an tĩnh, anh và cô đều không có trao đổi gì với nhau.