Edit: Thu thảo
“Cho nên...” Tô Chi Niệm vừa nói, vừa khẽ khom người, bắt cằm của cô, xoay đầu cô về hướng tấm gương bên cạnh trong phòng họp.
Xuyên qua tấm gương, Tống Thanh Xuân thấy mình bên trong đó, toàn thân trần trụi, mà Tô Chi Niệm đứng trước mặt cô, lại quần áo chỉnh tề.
Cô chật vật như vậy, mà anh lại cao quý như vậy... Đối lập mãnh liệt như vậy, đã hoàn toàn thắng được hàng ngàn hàng vạn lời nói trong miệng anh, giống như một cái bạt tai vang dội, hung hăng đánh vào mặt cô.
Hóa ra là anh có hứng thú thân thể với cô, nhưng cũng chỉ là có hứng thú với thân thể của cô mà thôi, nếu như anh thật sự để ý lời của cô, làm sao anh lại để cho một mình cô quần áo xốc xếch khó chịu đây?
“... Cô hiện tại đã hiểu chưa? Lúc tôi tỉnh táo, tôi sẽ không đụng vào cô... Mà chính cô cũng biết, ta mỗi lần đụng vào cô, đều là lúc đầu óc tôi không tỉnh táo, thời điểm uống rượu say, không phải sao?”
Theo lời của anh, nước mắt của cô bắt đầu rơi xuống từng giọt một, rơi xuống đập vào đầu ngón tay anh.
Môi anh không một tiếng động mím chặt lại, thái độ càng trở nên lạnh lẽo hơn, lời nói ta càng thêm tàn nhẫn dứt khoát: “... Tất cả đều là bởi vì, khuôn mặt này của cô cực kỳ giống Đình Đình, tại thời điểm say rượu, tôi sẽ nhầm tưởng cô thành cô ấy.”
Tống Thanh Xuân nhếch nhác cúi đầu, nước mắt như là chuỗi hạt trân châu bị đứt, rơi mạnh hơn, thậm chí cô còn nhỏ giọng khóc thút thít: “Đừng nói nữa... Tôi biết rồi, anh đừng nói...”
Tô Chi Niệm giống như không nghe được lời của cô, tiếp tục không nóng không lạnh mở miệng nói: “Thẳng thắn mà nói, nếu như không phải là khuôn mặt cô giống Đình Đình, tôi nghĩ ngay cả nhìn tôi cũng lười phải nhìn cô một cái... Cô muốn bị coi thường như vậy, nhưng tôi thì nhất định không thể, cũng không còn quan hệ, tôi không ngại để cho cô ngủ cùng tôi, dù sao cô cũng cực kỳ giống Đình Đình, có thể xoa dịu sự nhớ nhung trong lòng tôi với cô ấy...”
“Tôi van anh, đừng nói ahhh... Đừng nói ahhh... Đừng có nói!” Lúc Tô Chi Niệm nói ra những lời này thì Tống Thanh Xuân vẫn luôn lẩm bẩm nhớ tới những lời này.
Nhưng anh cũng không ngừng, còn tiếp tục nói: “Chỉ là, điều kiện duy nhất là, dù tôi ngủ với cô... Thì cô đối với tôi mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một thế thân cho cô ấy mà thôi...”
Không biết làm sao, Tống Thanh Xuân chợt điên cuồng giơ tay lên, mở tay Tô Chi Niệm nắm cằm mình ra, sau đó hung hăng che lỗ tai, giọng nói bén nhọn tiếp tục kêu: “Đừng nói ahhh... Đừng có nói!”
Nhưng lời của anh, giống như không hề bị ảnh hưởng gì, chui vào trong tai cô như cũ.
“Vĩnh viễn đừng bao giờ mơ tưởng sẽ trở thành người yêu của tôi...”
Tống Thanh Xuân chợt thét ra tiếng chói tai, sau đó cô vội vàng hấp tấp nhảy từ trên bàn làm việc xuống, nhặt quần áo toán loạn trên đất lên, mặc lung tung lên người.
Tô Chi Niệm bình tĩnh đứng một bên, thờ ơ lạnh nhạt nhìn cử động của cô, mặt mày lạnh nhạt không có nửa điểm cảm xúc nào thay đổi.
Tống Thanh Xuân mặc quần áo tử tế, nhìn cũng không liếc mắt nhìn Tô Chi Niệm bên cạnh, rũ đầu lấy đồ trên mình làm rơi ra trên bàn đút vào trong túi xách, lảo đảo nghiêng ngả vọt ra khỏi phòng họp.
Tô Chi Niệm đứng trong phòng họp, nghe giọng nói tràn đầy quan tâm của Trình Thanh Thông ở ngoài cửa: “Tống tiểu thư? Cô bị làm sao thế?”
“Tống tiểu thư, cô cẩn thận một chút...” Theo Trình lời của Thanh Thông, Tô Chi Niệm nghe thấy có tiếng vang giống như người nào đó đụng vào ghế truyền đến.