Trình Thanh Thông ngây ngốc một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên từ trong lịch hành trình, nhìn về phía Tô Chi Niệm.
Dựa theo thường lệ, lúc này Trình Thanh Thông nên nhắc nhở Tô Chi Niệm năm phút sau mở cuộc họp ở phòng hội nghị thứ nhất, nhưng lần này, cô mở miệng, lắp ba lắp bắp nói lại là một câu: “Tô, Tô tổng, đây là hành trình hôm nay sao...?”
Trình Thanh Thông vốn nghĩ thêm một câu “Ngài xác định không phải một tuần chứ?” Ở phía sau, nhưng lời nói đến bờ môi, vẫn sợ hãi nuốt xuống trong bụng.
Khuôn mặt Tô Chi Niệm hờ hững khẽ gật đầu: “Đúng.”
Dừng lại, anh lại nhấc mí mắt lên, hỏi một câu: “Có vấn đề gì không?”
“Không, không có.” Ngài là đại BOSS, ngài nói cái gì đều là đúng, ngài vui vẻ quan trọng nhất.
Trình Thanh Thông vội vàng lắc đầu, sau đó tốn sức ôm văn kiện cao nửa mét trên bàn lên, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Tô Chi Niệm.
...
Ban đầu Trình Thanh Thông cho rằng Tô Chi Niệm là bởi vì đi công tác một tuần, sau khi trở về, muốn vội làm việc một chút, nhưng mà, ngày hôm sau, ngày thứ ba...
Lúc Tô Chi Niệm không ở công ty, người trong công ty đều khẩn cấp vội vã muốn anh nhanh chóng trở về ký tên văn kiện, nhưng sau khi Tô Chi Niệm trở về, người trong công ty lại hận không thể anh đi công tác nước ngoài lâu dài.
Anh quả thực là điên rồi, an bài như cho mình lượng công việc nhiều như vậy thì thôi đi, liên lụy người toàn công ty, cũng bắt đầu sinh hoạt lượng công việc nhiều như vậy.
Thật vất vả, cuối cùng công việc cũng đuổi kịp tiến độ, lúc tất cả mọi người đều cho rằng cuối cùng có thể thoải mái một chút, Tô Chi Niệm lại muốn khởi động hạng mục xí nghiệp Tống thị vốn dự định xong tháng sau mới có thể khởi động.
Bởi vì hạng mục kế hoạch này còn chưa nâng tiến trình lên, cho nên Tô Chi Niệm ra lệnh một tiếng, khiến cho lượng công việc của mọi người lớn hơn trước thêm rất nhiều.
Tất cả trong công ty quả thực là tràn ngập tiếng bi thương oán giận đủ loại đủ kiểu, mà Trình Thanh Thông làm cùng Tô Chi Niệm rất nhiều năm, lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được: Đại BOSS giống như có chút không ổn lắm.
Nhưng Tô Chi Niệm biểu hiện rất tốt, trầm ổn bình tĩnh, lúc hạ quyết sách, cấp tốc lại chuẩn xác, hiệu suất công việc cũng cao hơn trước rất nhiều lần, thậm chí ở trong một tuần ngắn ngủn, kéo công trạng của xí nghiệp Tô thị bay lên đường thẳng, ngay cả hạng mục luôn thua lỗ từ năm ngoái đến hiện tại cũng đã có lợi nhuận. Tô Chi Niệm có lòng sự nghiệp bừng bừng như vậy, khiến cho Trình Thanh Thông quan sát thế nào, cảm giác làm sao cũng không ra anh là lạ ở chỗ nào.
Lượng công việc gần như đè ép đến mức khiến cho người không thở nổi, duy trì sau mười ngày, nhân viên xí nghiệp Tô thị ngã bệnh một nửa.
Mà Tô Chi Niệm nghiễm nhiên là không có bất kỳ ý tứ muốn phản tỉnh chính mình nào, vẫn là dậy sớm về trễ, thậm chí lúc biết giám đốc bộ phận tài vụ đang ở trong bệnh viện truyền dịch, không thể tới xử lý hạng mục công việc tiền lương của nhân viên, anh lại có thể tính khí làm giúp loại việc vụn vặt lộn xộn này.
Đại BOSS lại tự mình kết toán công việc... Tin tức như vậy không đơn thuần là chấn kinh tất cả từ trên xuống dưới công ty, cũng thật sự chấn động Trình Thanh Thông.
Lúc này Trình Thanh Thông, cuối cùng đã khẳng định, đại BOSS đây tuyệt đối là chịu kích thích quá lớn nào đó.
Chỉ là lúc Trình Thanh Thông còn chưa kịp đi tìm hiểu rõ rốt cuộc Tô Chi Niệm chịu kích thích quá lớn gì, cô đã biết nguyên nhân thực sự gần đây Tô Chi Niệm điên cuồng làm việc như vậy là gì rồi.
Đó là một ngày thứ bảy, vốn là ngày nghỉ, cô lại bị Tô Chi Niệm kêu cùng đi gặp khách hàng.
Hai giờ rưỡi gặp xong khách hàng, Trình Thanh Thông cho rằng Tô Chi Niệm sẽ có an bài mới, không nghĩ tới sau khi trở về trên xe, anh lại nói một câu “Về nhà đi”.