Tống Thanh Xuân thiếu giấc ngủ nghiêm trọng, sau khi tỉnh lại, lại không buồn ngủ chút nào.
Sau khi rửa mặt đơn giản, cô vốn muốn xuống lầu làm chút đồ ăn, nhưng đến phòng ăn, lại không đói bụng, liền đi trở về phòng khách, ngồi ở trên ghế sofa, lấy điện thoại bàn, gọi cú điện thoại không biết lần thứ mấy trong mấy ngày nay cho Tô Chi Niệm.
Vẫn là trạng thái tắt máy.
Chờ từ sáng sớm cho đến buổi trưa, lại chờ từ giữa trưa đến mặt trời ngã về phía tây, cuối cùng Tống Thanh Xuân nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng xe.
Cô đột nhiên nâng gối ôm trên đầu lên, xác định chính mình không có nghe lầm, một giây sau liền nhảy xuống từ trên ghế sofa, vội vàng chạy đển cửa nhà, kéo cửa ra.
Lái vào trong viện, không phải xe của Tô Chi Niệm, mà là một chiếc Audi màu đỏ.
Tống Thanh Xuân vừa hơi nhăn mi tâm lại, liền nhìn thấy xe dừng ổn định, cửa xe bị đẩy ra, Trình Thanh Thông cúi người xuống xe.
Trình Thanh Thông trước nhìn cô một cái, sau đó mới đóng sầm cửa xe, giẫm giày cao gót, đi về phía cửa nhà.
Tống Thanh Xuân hoàn hồn: “Cô tới tìm Tô Chi Niệm? Người đó không...”
Tống Thanh Xuân còn chưa nói hết, Trình Thanh Thông liền cắt đứt lời nói của cô: “Tống tiểu thư...”
Cô ấy dừng lại, nhìn chằm chằm mắt cô, giống như là đang kiềm nén tâm tình dao động gì đó, qua một hồi lâu, mới kéo lên cho Tống Thanh Xuân một nụ cười thân thiện, tiếp tục mở miệng nói: “... Là Tô tổng phái tôi tới, tôi là tới tìm cô.”
Tô Chi Niệm... Đáy lòng Tống Thanh Xuân mơ hồ phán đoán được mục đích Trình Thanh Thông tới, cô trầm mặc vài giây, mới lắc mình tránh ra khỏi cửa nhà, mời Trình Thanh Thông đi vào.
Lúc Tống Thanh Xuân ra hiệu Trình Thanh Thông ngồi, chào hỏi mở miệng hỏi thăm: “Trình tiểu thư, muốn uống chút gì không? Trà? Hay là cà phê?”
“Cám ơn Tống tiểu thư, chẳng qua không cần khách khí như thế, tôi chỉ là có mấy câu muốn chuyển cho cô, nói xong tôi liền đi.” Trên mặt Trình Thanh Thông vẫn mang theo nụ cười dưỡng thành thói quên trên thương trường
Tống Thanh Xuân gật gật đầu, biểu thị biết, cô đứng ở cạnh ghế sofa một lát, lại không ngồi xuống, vẫn là đi phòng ăn, rót hai ly nước ấm tới đây.
Tống Thanh Xuân đưa một ly cho Trình Thanh Thông.
Trình Thanh Thông nhận lấy bằng hai tay, khách khí tôn trọng nói một câu: “Cám ơn.”
Tống Thanh Xuân kéo khóe môi, vẫn là một nụ cười nhạt, ngồi ở trên ghế sofa một người bên cạnh Trình Thanh Thông.
Trình Thanh Thông bưng ly thủy tinh, giống như là đang cân nhắc mở miệng như thế nào, chậm chạp không có lên tiếng.
Tống Thanh Xuân duy trì trầm mặc, rất có kiên nhẫn chờ đợi.
Trong phòng khách rộng lớn sáng ngời, an tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng tích tắc kim giây chuyển động ở nơi không xa.
Không biết rốt cuộc trôi qua bao lâu, Trình Thanh Thông ngẩng đầu, nhìn về phía Tống Thanh Xuân, cô ấy trước cười một tiếng với cô, sau đó mới mở miệng: “Tống tiểu thư, Tô tổng đang ở Mỹ, tạm thời không thể phân thân, không có cách nào trở về, cho nên cố ý gọi điện thoại, phái tôi tới đây, bảo tôi nhắc nhở cô, phần hợp đồng ngài ấy ký với cô vào năm ngoái, hôm nay đã đến kỳ hạn.”
“Ừ.” Tống Thanh Xuân rũ khép mí mắt, khẽ lên tiếng, sau một lúc lâu, lại nói: “Tôi biết.”
Biểu cảm trên mặt Trình Thanh Thông vẫn là cung kính trước sau như một, đến ngữ điệu cũng khách khí khiến cho người ta cảm thấy xa cách: “Xe đã chuẩn bị xong cho cô, Tô tổng hy vọng cô có thể mau chóng rời khỏi biệt thự của ngài ấy.”
Xe đều đã chuẩn bị xong, đâu phải là mau chóng, rõ ràng là ý tứ bảo cô lập tức rời đi...
Lòng bàn tay nắm ly nước của Tống Thanh Xuân bắt đầu gia tăng lực đạo.