Mục lục
Nói Yêu Em 99 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May



Trình Thanh Thông nghĩ đến ba chuyện Tô Chi Niệm dặn dò mình làm cho anh vào lúc trước -- tất cả ba chuyện đều liên quan với Tống tiểu thư.



Chỉ là câu nói kế tiếp của Trình Thanh Thông còn chưa nói ra, Tống Thanh Xuân luôn trầm mặc đứng nghe cô nói chuyện, bỗng nhiên phản ứng kịch liệt hất tay cô ra, nhanh chóng chạy về phía cửa quán cà phê.



Vào lúc Tống Thanh Xuân an tĩnh lại, lực đạo Trình Thanh Thông nắm cổ tay Tống Thanh Xuân cũng chậm rãi giảm lại theo.



Hành động bất thình lình của Tống Thanh Xuân, khiến cho Trình Thanh Thông hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị nào, cho nên Trình Thanh Thông đặt tất cả lực chú ý ở trên ngôn ngữ, bị Tống Thanh Xuân dùng sức nhất hất như vậy, cả người liền lui về sau nhiều bước.



Trình Thanh Thông mang một đôi giày cao gót nhọn, đánh lên trên ghế dựa phía sau, không đứng vững, liền không cẩn thận ngã rầm trên mặt đất.



Chờ khi cô được người phục vụ tốt bụng dìu đỡ đứng lên, Tống Thanh Xuân đã chạy ra khỏi quán cà phê.



Cô hoàn toàn không có thời gian để lo cổ chân đau của mình, khập khiễng cà nhắc ra ngoài theo, nhưng hai bên đường, một mảnh trống trải, Tống Thanh Xuân sớm đã không biết đi về hướng nào.



Trình Thanh Thông cầm điện thoại ra, gọi một cú điện thoại cho Tống Thanh Xuân, vừa tiếp thông, liền bị cắt đứt, cô lại gọi tới, liền là âm thanh đường dây bận.



Trình Thanh Thông biết, cô đây là bị Tống Thanh Xuân kéo vào danh sách đen.



Cô nói nhiều với cô ấy như vậy, cuối cùng vẫn không có thuyết phục được tâm cô ấy sao? Cô ấy vẫn kiên trì muốn gả cho Tần tiên sinh ư?



Hoặc giả, cô ấy bị những lời nói của cô làm chấn động?



Có lẽ, cô không nên bức cô ấy gấp gáp như vậy, cô nên phải cho cô ấy chút thời gian để tiêu hóa, dù sao cách ngày Tô tổng rời đi còn có một tuần...



Trình Thanh Thông yên tĩnh nghĩ một lát, đi đến ven đường, chận một chiếc taxi, rời đi.

...



Mãi cho đến khi chiếc xe taxi Trình Thanh Thông đón biến mất không còn tăm hơi, Tống Thanh Xuân mới đi ra từ trong hẻm nhỏ tối đen bên cạnh quán cà phê.



Cô đứng ở ven đường rất lâu, mới chậm rãi xoay người, trở về nhà.



Trở lại phòng ngủ, cô đổi áo ngủ, tắt đèn lên giường, nhắm mắt vào mộng.



Một loạt phản ứng, bình thường như nước giống như hoàn toàn không có gặp qua Trình Thanh Thông.



Tống Thanh Xuân không chỉ giống như đêm nay thoạt nhìn không phát sinh chuyện gì, ngay cả ngày hôm sau, cô vẫn là bộ dạng này, đúng giờ rời giường, rửa mặt xuống lầu, ăn xong bữa sáng đi công ty, bận rộn xong công việc liền đi bệnh viện bồi Tống Mạnh Hoa, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn là giống nhau như đúc với sau khi đáp ứng kết hôn với Tần Dĩ Nam.



Chẳng qua Tần Dĩ Nam thận trọng, vẫn phát hiện Tống Thanh Xuân sẽ bỗng nhiên thất thần ỏ trong một hai ngày này.



Ví dụ khi ngồi ở trên xe, nói chuyện phiếm với anh, liền ngây ngốc nhìn ngoài cửa sổ xe.



Lại ví dụ một giây trước hỏi cô muốn ăn cái gì, một giây sau liền im lặng không nói nhìn chằm chằm lên vách tường tuyết trắng.



Thậm chí còn có một lần, cô đi rửa tay, không đi ra tròn hai mươi phút, cửa phòng rửa tay không đóng, lúc Tần Dĩ Nam đi gọi cô, nhìn thấy cô duỗi tay ở dưới vòi nước, ngẩn ngơ nhìn thẳng chính mình trong gương.



Chẳng qua lúc Tống Thanh Xuân đang ngẩn người, biểu tình trên mặt đều là một dạng, đạm mạc bình tĩnh, không có bi thống cũng không có vui sướng, giống như là đang suy nghĩ chuyện gì đó, hoặc như là cũng không nghĩ gì cả.



Theo thời gian cách hôn lễ của Tống Thanh Xuân càng ngày càng gần, bệnh tình Tống Mạnh Hoa đã ổn định, cũng bắt đầu giải quyết thủ tục xuất viện.



Ngày đầu tiên Tống Mạnh Hoa ra viện, đúng lúc là cuối tuần, Tống Thanh Xuân không đi làm ở trong phòng bệnh thu dọn lại những thứ mang đến theo quãng thời gian nằm viện này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK