Đường Noãn sống hay chết, có quan hệ gì với cô đâu?
Càng huống chi, cô đi giúp Đường Noãn? Sau khi giúp, có khi sẽ bị Đường Noãn châm chọc khiêu khích cô một câu bắt chó đi cày xen vào việc của người khác.
Lại nói...
Tống Thanh Xuân nhấc mí mắt lên, nhìn chăm chú dáng dấp hai người đàn ông cường tráng kia.
Hiện tại cô mang thai, lên phía trước ngăn trở, bất luận một ai trong bọn họ, tùy tiện đẩy cô một cái, có lẽ đứa bé trong bụng cô liền không còn...
Đứa bé... Đường Noãn cũng có thai... Tầm mắt Tống Thanh Xuân đưa mắt nhìn về phía bụng dưới của Đường Noãn, lúc này cô ấy mới chú ý đến, trong quá trình Đường Noãn bị đánh, thân thể đều cúi người lui về phía sau, tư thế kia, nghiễm nhiên là đang dồn hết tất cả năng lực, tới bảo vệ đứa bé của mình.
Tống Thanh Xuân hơi hơi rung động một chút, bất giác giơ tay lên, vuốt ve bụng dưới của mình.
Cô thật là xem thường Đường Noãn, vẫn cảm thấy cô ta xem tình cảm thành trò đùa, là người không có gì tâm, lại không nghĩ rằng cô ta lại cũng sẽ là yêu đứa bé trong bụng cô ta như thế.
Đứa bé là vô tội, còn đánh như vậy nữa, có lẽ Đường Noãn sẽ sảy thai bên đường...
Tống Thanh Xuân thật rất chán ghét mình do dự thiếu quyết đoán như vậy, cô sợ chính mình còn đứng ở chỗ này nữa, thật sẽ làm ra hành động thánh mẫu gì đó, trực tiếp bước bước chân, đi đến ven đường.
Con đường bên này, có chút không dễ đón xe, Tống Thanh Xuân chờ khoảng năm phút, cũng không đợi được một chiếc xe taxi, nơi phía sau không xa, thường truyền tới một tiếng hét thảm của Đường Noãn, cô nghe đếm tim cũng co rút theo, cuối cùng cô kiềm nén không được, chuyển về phía cách xa Đường Noãn mấy bước, sau đó tim cô mới hơi bình tĩnh lại một chút.
Tiếng kêu thảm thiết của Đường Noãn, đột nhiên biến mất không nghe thấy nữa.
Tiếng mắng của người phụ nữ trung niên đó, càng thêm hung ác.
Lúc Tống Thanh Xuân nghiêng đầu, nhìn về phía dòng xe cộ chạy phía cạnh mình, dư quang khóe mắt lơ đãng liếc nhìn vị trí Đường Noãn.
Cô ta đã xụi lơ ở trên mặt đất, thân thể cuộn tròn thành bộ dạng một con tôm, bảo vệ chặt chẽ bụng của mình.
Người phụ nữ trung niên đánh cô ta thảm như vậy, lại tâm ngoan thủ lạt không có chút xíu ý tứ muốn bỏ qua, dùng giày cao gót sắc bén, không ngừng đập lên đầu cô ta.
Tống Thanh Xuân bất giác giơ tay lên, muốn che dư quang khóe mắt của mình lại, nhưng mà tay cô vừa giơ lên một nửa, ánh mắt Đường Noãn liền nhìn về phía cô.
Cô ta giống như không nghĩ tới Tống Thanh Xuân sẽ ở nơi này, đáy mắt rõ ràng kinh ngạc một chút.
Cô ta không nháy mắt nhìn chằm chằm cô, giống như là đang do dự cái gì, sau một lát, đáy mắt đó liền lộ ra một chút ánh sáng cầu xin.
Làn môi rớm máu của cô ta hơi hơi động, giống như là muốn mở miệng nói cái gì với Tống Thanh Xuân, nhưng cuối cùng lại không phát ra khẩu hình, ngược lại hung hăng mấp máy môi, giống như buông tha rũ mắt xuống, tránh né bóng dáng của Tống Thanh Xuân.
Cô ta đã từng làm nhiều chuyện quá đáng như vậy với Tống Thanh Xuân, Tống Thanh Xuân chán ghét chết cô ta, cô ta cũng chán ghét chết Tống Thanh Xuân, cô ta còn muốn hại chết Tống Thanh Xuân, thậm chí cũng đã từng động tay qua, cho dù lần đó Tống Thanh Xuân phúc lớn mạng lớn làm đổ cốc nước... Với thâm cừu đại hận ngăn cách giữa hai người các cô, sao Tống Thanh Xuân sẽ giúp cô ta chứ?
Khóe môi Đường Noãn nâng lên một nụ cười tự giễu, chế giễu suy nghĩ muốn cầu cứu Tống Thanh Xuân vừa toát ra của mình, sau đó chậm rãi nhắm mí mắt lại, liều chết bảo vệ bụng không thể nhận được bất kỳ xung kích và tổn thương nào của mình.
Khi Đường Noãn đau đến cuối cùng, những quyền đấm cước đá của người phụ nữ trung niên với mình, đã trở nên chết lặng.