“Được được được!”
Lúc này bên ngoài cửa sổ thủy tinh vang lên mấy tiếng được.
Một tia kiếm quang xuất hiện, Tạ Viễn ngự kiếm va vỡ thủy tinh, bước vào tầng 140, trong tay còn cầm đầu của hai người, sau khi tiến vào sảnh tiệc bèn ném thẳng hai cái đầu vào trong sảnh, cười nói:
“Trên đường thịt được hai tên cặn bã của Hắc Phong Tông, xem như ăn mừng vì mấy người anh em chúng ta gặp nhau”.
Tống Dương, Dương Diệu Quang và đám thiên tài võ giả phản bội liên minh võ đạo phương Đông kia đều run rẩy, đặc biệt là Dương Diệu Quang, hắn ta đã nhận ra thân phận của hai cái đầu kia, là hai sư huynh của Hắc Phong Tông, đều có tu vi Địa Tiên.
“Được được được, hôm nay anh em chúng ta đồng lòng, xử lý những kẻ phản bội này trước, sau đó đấu một trận với người của bảy tông môn”, Ninh Khuyết cười nói.
Lần này bọn họ cùng xuất hiện một là vì nghe đồn cậu Ẩn trở về, hai là bọn họ đều nhận ra bảy tông môn muốn ra tay với mình, so với việc bị động thì không bằng tiên hạ thủ vi cường.
“Các người muốn gì?”, Dương Diệu Quang cố ép mình bình tĩnh nói: “Các người là muốn chống lại tông môn của bọn tôi sao? Nếu giết chúng tôi là sẽ hoàn toàn trở mặt với bảy tông môn đấy, trên trời dưới đất đều không có chỗ cho các người dung thân đâu”.
“Hừ!”, Tạ Viễn hừ lạnh, để lộ khí thế Địa Tiên hậu kỳ, lão lạnh lùng nói: “Nếu không nhờ vào cậu Ẩn, hơn hai mươi năm trước các người đã sớm trở thành đồ ăn của Ma Tộc rồi, nếu đám người đến từ bên ngoài là bảy tông môn kia ra tay với chúng tôi, chúng tôi không còn gì phải oán trách cả, hôm nay dù bảy tông môn có giết chết chúng tôi, tôi cũng muốn giết chết đám đê tiện các người trước”.
Tạ Viễn vừa nói xong, một đám người xấu hổ cúi đầu, ngay cả Nhan tiên tử cũng thấy hơi xấu hổ, cô ta từng nghe mẹ kể về chuyện của Lâm Ẩn rất nhiều lần, nhưng bây giờ cô ta lại vào Lưu Quang Tông.
“Dù là Lâm Ẩn là người đã cứu thế giới này thì sao?”, một võ giả Nhân Tiên trung kỳ trẻ tuổi xuất hiện bên cạnh Nhan Tiên Tử, chính là đệ tử chân truyền Đường Siêu của Lưu Quang Tông, cậu ta khinh thường nói: “Lâm Ẩn đã là quá khứ rồi, chẳng lẽ các người cho rằng tông môn chúng tôi không đề phòng đám dư nghiệt các người chút nào sao?”
Đám người Liễu Bạch Y và Tạ Viễn nghe vậy thì thay đổi sắc mặt.
“Có cao thủ đến rồi”, Liễu Bạch Y nhìn ra ngoài cửa sổ nói.
Tạ Viễn phản ứng chậm một nhịp, nhưng cũng lập tức cảm nhận được điều gì đó, sắc mặt vô cùng nặng nề.
Đám người Trần Cửu Dương sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng nhìn về phía chân trời, mấy tia sáng chợt xuất hiện mang theo khí thế đáng sợ, ầm ầm giáng xuống hội trường. Khoảnh khắc đó không chỉ có người trong hội trường, mà người của một nửa tỉnh thành đều mơ hồ cảm nhận được một áp lực vô hình.
“Là người của Phù Sơn Tông, Lưu Quang Tông, Hắc Phong Tông, Lạc Nhật Tông”, sắc mặt Liễu Bạch Y tái nhợt, trong mắt đầy vẻ kiêng dè.
Lúc này, vô số người trong hội trường đều trợn mắt lên, nhìn chằm chằm mấy tia sáng kia. Võ giả Thần cảnh trên bảng Thiên của mấy thế lực lớn cũng tỏ vẻ sợ hãi lấy lòng.
Bảy tông môn áp đảo cả hành tinh xanh, khiến các thế lực lớn trong tiên cảnh Côn Luân đều lùi bước, thánh địa Lang Gia của nhà họ Lâm và núi Long Hổ ở Long Quốc đều biến mất không còn tăm hơi.
Bây giờ có thể nói cả hành tinh xanh đều nằm trong tay bảy tông môn, một vài thế lực bám vào bảy tông môn trong một đêm như chim sẻ biến thành phượng hoàng, trở thành những thế lực mạnh mẽ hiếm hoi.
“Tống Dương, Dương Diệu Quang cung nghênh các vị tổ sư giáng lâm”.
“Ông bảy”, Đường Siêu tiến lên nghênh đón, quỳ xuống bên cạnh một ông lão Thiên Tiên sơ kỳ.
Phịch!
Mấy tia sáng dừng lại trong sảnh tiệc, một sức mạnh kinh khủng cũng theo đó xuất hiện như núi đè xuống, rất nhiều người bình thường không có tu vi lập tức cảm thấy như đang đứng trên cao nguyên, cực kỳ ngột ngạt, có người cơ thể suy yếu sắc mặt còn tái nhợt, người lắc lư.
Trần Cảnh Trạch bên cạnh Lâm Ẩn cũng như thế, mặt lúc đỏ lúc trắng, Tưởng Nguyệt càng tệ hơn, nếu không nhờ vịn vào Lâm Ẩn, lúc này có lẽ đã đặt mông ngồi xuống đất rồi.
Mãi đến khi Lâm Ẩn lặng lẽ phất tay trung hòa uy thế này, hai người mới đỡ hơn.
“Ha!”
Trong mắt Lâm Ẩn hiện lên ý lạnh.
Rõ ràng những người này không coi người của thế giới thường ra gì, trắng trợn phát ra uy thế của mình như thế.
“Cung nghênh mấy vị cao nhân của Lưu Quang Tông, Phù Sơn Tông, Hắc Phong Tông, Lạc Nhật Tông”, gia chủ trưởng lão của bốn thế lực lớn của tỉnh đều đứung dậy, cung kính cúi chào người vừa đến.
Chỉ có mấy người Liễu Bạch Y không bị ảnh hưởng bởi uy thế này, vẫn đứng thẳng lưng, quan sát người đến.
Ánh sáng biến mất, mấy người xuất hiện, có năm có nữa, bốn ông lão và sáu người trẻ tuổi, bốn ông lão đều có tu vi Thiên Tiên sơ kỳ, uy thế đáng sợ phát ra từ trên người bọn họ. Mấy thiếu niên thiếu nữ còn rất nhỏ tuổi, chỉ khoảng mười bảy mười tám, nhưng vẻ mặt ai cũng kiêu ngạo, coi trời bằng vung, mỗi cử động đều mang vẻ phách lối của người trong bảy tông môn.
“Ừm!”
Đối mặt với sự cung kính của mọi người, ông lão áo tím dẫn đầu kiêu ngạo gật đầu, coi như đáp lại.
Nhưng những người kia không hề bất mãn chút nào, ngược lại còn cho rằng đây là chuyện đương nhiên.
“Tên này thật kiêu ngạo quá”.
Dưới đài có người nhỏ giọng nói.
“Đừng nói nhảm, người này là Kim tôn giả của Lưu Quang Tông đấy”, người bên cạnh vội trách mắng.
Người nói chuyện trước đó run rẩy, bây giờ người có thể được gọi là tôn giả trên hành tinh xanh đều là cao thủ Thiên Tiên, bây giờ những người có thể ngang hàng với Kim tôn giả chắc chắn đều có tu vi tôn giả.
“Nghe nói dư nghiệt của nhà họ Lâm xuất hiện, chính là các người sao?”, Kim tôn giả đứng trên đà, nhìn xuống mấy người Liễu Bạch Y, Tạ Viễn bên dưới, trong mắt lộ chút thất vọng.
Bọn họ vốn tưởng rằng động tĩnh trên núi Lang Gia là do Lâm Kình Thương hoặc Lâm Ẩn trong truyền thuyết xuất hiện, không ngờ chỉ có mấy người này, thực lực mạnh nhất cũng chỉ là Địa Tiên sơ kỳ.
“Tôn giả, là đệ tử vô dụng, những người này phải phiền mọi người ra tay rồi”, Tống Dương vội nói.
“Ha ha! Tống Dương, mày cầm công pháp của nhà họ Lâm, còn là nhà họ Lâm nâng đỡ mày lên Thần cảnh, loại chó vong ơn phụ nghĩa như mày, mày đoán chủ nhân phía sau mày có thật sự tin tưởng mày không?”, Triệu Khánh quát lên.
Hắn cũng là thiên tài cùng thời đại với Tống Dương và Dương Diệu Quang, bây giờ miễn cưỡng bước vào cảnh giới Nhân Tiên, nhìn thấy Tống Dương như con chó như thế thì không nhịn được lên tiếng.
“Triệu Khánh, mày muốn chết à?”
Tống Dương bị vạch trần chuyện trước đây trước mặt nhiều người như vậy lập tức nổi giận. Các thế lực lớn vẫn luôn đề phòng kẻ phản bội, hắn ta tích cực như vậy là muốn hoàn toàn tiêu diệt nhà họ Lâm, khiến nhà họ Lâm hoàn toàn biến mất khỏi dòng sông lịch sử, mấy chục năm nữa trôi qua, ai biết bọn họ từng xuất thân từ liên minh võ đạo phương Đông dưới trướng nhà họ Lâm chứ?
Tống Dương tiến lên một bước, phía sau có cao thủ Thiên Tiên tọa trấn, hắn ta cũng không cần phải kiêng dè đám người Liễu Bạch Y và Tạ Viễn nữa, thẳng thừng tấn công Triệu Khánh.
Hắn ta sử dụng mười hai phần sức, phạm vi mấy chục mét xung quanh có gió mạnh cuồn cuộn, sương trắng biến thành trường kiếm, liên tục bị xé rách theo đòn đánh của Tống Dương.
Nhưng Triệu Khánh lại không hề sợ hãi, liều mạng tấn công Tống Dương, dù Tống Dương cao hơn một cảnh giới nhỏ, nhưng Triệu Khánh lại liều mạng, trong chốc lát lại trở thành người chiếm ưu thế.
“Dương Diệu Quang, còn không ra tay mau?”, Tống Dương thấy mình rơi vào thế yếu thì vội quát lên.
Trong những kẻ phản bội nhà họ Lâm đầu hàng bảy tông môn, hai người bọn họ là mạnh nhất, lần này nếu không xử lý được Triệu Khánh lúc trước yếu hơn bọn họ, vậy chẳng phải chứng minh bọn họ quyết định sai lầm rồi sao?
Dương Diệu Quang thấy mấy tôn giả không có phản ứng thì bước ra một bước, tấn công Triệu Khánh.
Danh Sách Chương: