“Đây không phải thực thể, đây là hư ảnh?”
Lâm Ẩn chạm vào cánh tay, lại sờ hai bên đầu vai, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cái này tựa như pháp thiên tượng địa trong truyền thuyết vậy, chỉ biến ảo thành từ năng lượng, cũng có tác dụng rất lớn trong chiến đấu.
Lâm Ẩn đi thẳng, tuy không biết tình huống bên lão Long Vương thế nào, nhưng chắc chắn sẽ không tốt hơn anh là bao.
Trong hành lang này yên tĩnh không một tiếng động, như một thế giới hoàn toàn tĩnh mịch vậy.
Lâm Ẩn chầm chậm tiến lên, cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể, anh cũng không biết mình đã đi bao lâu, chỉ cảm nhận được thân thể đang không ngừng trở nên mạnh mẽ, máu trong người cũng từ màu vàng sậm biến thành màu trắng bạc, trong cơ thể không ngừng có tiếng sấm vang lên, sợi tóc sáng lấp lánh, thấp thoáng ánh bạc mờ mờ.
Đế cuối cùng, thân thể Lâm Ẩn như đã bão hòa, không nâng cao thêm nữa.
Sương mù trong hành lang cũng chậm rãi tan đi, hư ảnh ba đầu sáu tay cũng biến mất dạng, Lâm Ẩn đi tới cuối hành lang, phát hiện một vùng hồ nước màu vàng.
Cả hồ nước đều là tiên dịch tạo thành sau khi anh giết chết những hư ảnh tiên thú ma vật trong tiên thổ kia.
“Nhiều thế ư?”
Dù là người từng thấy nhiều chuyện như Lâm Ẩn cũng rung động không thôi, nhiều tiên dịch như vậy, nếu anh ở lại đây, tu luyện mãi đến đỉnh cao Chân Thần chắc cũng dùng không hết.
“Lên thuyền”.
Một chiếc thuyền trúc màu vàng đột nhiên chạy chậm tới từ đằng xa, chiếc thuyền trúc này không biết làm từ gậy trúc gì, có cảm giác rất thiêng liêng thần thánh.
Có một người đứng trên thuyền trúc màu vàng, người này mặc áo tơi, cầm cần câu làm từ gậy trúc, quay lưng về phía Lâm Ẩn.
“Tiền bối là?”
Lâm Ẩn trầm giọng hỏi.
Trước khi người trước mặt lên tiếng, anh hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của ông ấy, dù bây giờ đứng trước mặt anh, anh cũng không hề cảm nhận được hơi thở của đối phương.
“Một người đã chết”.
Người đàn ông áo tơi hờ hững nói: “Đã bảy mươi nghìn năm không có Nhân Tộc đến đây rồi, nếu cậu đã có thể đi đến đây cũng coi như là được thừa nhận. Chỉ là biết bao nhiêu năm trôi qua, đây là lần đầu tiên ta gặp người yếu như thế, trước đây người từng đến ít nhất cũng có cảnh giới Thần Vương”.
Lâm Ẩn khiếp sợ, dù là sư phụ của anh, cung chủ của Triều Thiên cung cũng chỉ là đỉnh cao Thiên Thần, nhưng dù thế, Trấn Sơn Hải cũng là cao thủ hiếm có, nhưng bên trên cảnh giới Thiên Thần mới là Thần Vương.
Lâm Ẩn cắn răng, quyết định lên thuyền.
Nơi này rõ ràng là do tiên hiền của hành tinh xanh để lại, cũng không đến mức sẽ hại một tiểu bối như anh đúng không.
Lâm Ẩn bước lên thuyền nhỏ, mới phát hiện dưới áo tơi hoàn toàn không có bóng người, bên trong trống rỗng, đen nhánh, chỉ có sương mù lượn lờ.
“Bất ngờ lắm sao?”
Trong áo tơi sương mù lượn lờ, sau đó ngưng tụ ra một mặt người mơ hồ.
Ông ấy than thở: “Năm tháng vô tạn trôi qua, ta cũng chỉ còn lại một tia thần hồn, mượn tính đặc thù của nơi này mới tồn tại được đến nay, nếu cậu đã có duyên đi vào nơi sâu nhất, ta sẽ dẫn cậu đi xem thử có thể nhận được vận may trong đó không”.
“Cái hồ đầy tiên dịch này chẳng lẽ còn không phải vận may ư?”
Lâm Ẩn ngạc nhiên nói.
“Ha ha!”
Trong áo tơi vang lên tiếng cười lạnh lùng.
Dù không nhìn thấy vẻ mặt của người đưa đò, nhưng Lâm Ẩn có thể cảm nhận được ông ấy đang nhìn mình như đang nhìn một kẻ quê mùa.
“Nơi này cũng xem như là vận may à, tuy huyễn linh dịch của nó có tác dụng với cậu, nhưng nhiều nhất chỉ tu luyện được đến Chân Thần hậu kỳ thì nó sẽ không có nhiều tác dụng nữa, dù cho cậu thêm mười cái hồ huyễn linh dịch, cậu cũng không thể bước vào cảnh giới Thiên Thần”.
Người đưa đò chậm rãi lái thuyền trúc về phía tràn ngập sương mù ở nơi sâu trong hồ, hờ hững hỏi: “Bây giờ hành tinh này cũng sa sút rồi đúng không, kiếp nạn lớn mấy chục nghìn năm trước đem lại ảnh hưởng quá lớn với nó. Chòm sao điêu tàn, nhật nguyệt vỡ nát, hư không sụp đổ. Nhưng tiên hiền chúng ta cũng có để lại cho người đời sau các cậu một con đường lui, chỉ không biết các cậu có thể nắm bắt hay không”.
“Tiền bối, mấy chục nghìn năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”, Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi.
Từ bố trí trong tiên thổ và giọng điệu của người đưa đò, Lâm Ẩn đã nhận ra hành tinh xanh mấy chục nghìn năm trước rất mạnh, dù là cao thủ Thiên Thần trên hành tinh xanh mấy chục nghìn năm trước cũng chẳng đáng là gì.
“Sau khi đi vào cậu sẽ biết”.
Người đưa đò thở dài một tiếng.
Theo thuyền trúc không ngừng di chuyển, cuối mặt hồ có bão táp không gian vô tận, tiên quang và ma khí bên trên không ngừng dây dưa qua lại, giống như một đồ đằng thái cực vậy.
Lâm Ẩn đứng bên dưới thái cực cũng như một con kiến vậy.
“Dùng thần hồn quan sát”.
Người đưa đò chậm rãi nói.
Thần hồn của Lâm Ẩn không ngừng di chuyển xuống dưới theo rất nhiều ma khí tiên quang, xuyên qua vô số không gian không thể tưởng tượng nổi, lướt qua từng tầng khói đen và trận pháp, cuối cùng cũng nhìn thấy ma thi bị trấn áp dưới tiên thổ.
“Ầm!”
Làn khói đen tản đi, một ma thần khổng lồ đến mức khó tin xuất hiện trước mặt Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn nhìn lên, ma thần có độ dài vượt xa tầm mắt của anh, thậm chí thần niệm lan xa mấy nghìn dặm cũng không thể nhìn thấy điểm cuối của ma thần.
“Nó” nằm ngang bên dưới tiên thổ, cả người đầy vảy giáp màu đen như núi sông chập trùng, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ ngoài. Một ngón tay cũng dài mấy chục nghìn dặm, đôi mắt to như ngôi sao, cả người bao phủ trong ma khí nồng đậm. Trong ma khí đó, nhật nguyệt tinh thần chập trùng quanh người “nó”, vô số ma long dài chừng mấy chục mấy trăm dặm gào thét, “nó” nằm yên ở đó, giống như từ thời rất xưa đã tồn tại rồi vậy.
“Đây là gì!”
Lâm Ẩn vô cùng khiếp sợ, thậm chí anh còn thấy vô số xiềng xích buông xuống từ trong tiên thổ, quấn quanh ma thần khổng lồ này, mỗi một sợi dây đều dài mấy trăm dặm, to mấy trăm mét, nhưng cũng chẳng là gì trước mặt ma thần to lớn này.
Thậm chí Lâm Ẩn còn có thể nhìn thấy trong không gian sâu vô tận còn có vô số xiềng xích đang trói ma thần này.
“Nó” giống như người khổng lồ ngủ say từ thời viễn cổ, nằm ngang ở một nơi trên hành tinh, không hề giống thi thể, ma khí xung quanh còn theo hô hấp của “nó” biến thành thủy triều ma khí. “Nó” đang ngủ say hoặc là đã chết từ lâu, nhưng cách nhau nghìn tỉ năm, không biết cách Lâm Ẩn lúc này bao xa, Lâm Ẩn vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh mờ ảo bao phủ quanh người “nó”.
“Tiền bối, rốt cuộc đây là thứ gì?”
Lâm Ẩn thu hồi thần giác, cố khiến mình bình tĩnh lại.
“Ta cũng không biết, ta chỉ biết chín mươi nghìn năm trước, vị ma thần này tỉnh lại, chỉ xoay người một cái, cả hành tinh đã lập tức sụp đổ, sinh linh thương vong không ít hơn nghìn tỉ”, người đưa đò thở dài nói.
“Cuối cùng sư phụ của tôi và giáo tổ các nhà liên thủ dùng đại pháp lực tập hợp báu vật của cả hành tinh mới làm ra được trận pháp này, nhốt ma thần này lại trong tinh vực”.
Lâm Ẩn vốn cứ tưởng người đưa đò biết rõ lai lịch của ma thần to lớn này, không ngờ là ông ấy cũng không biết.
“Vậy không biết, giáo tổ của hành tinh này là cao thủ cấp bậc gì?”, Lâm Ẩn hỏi, thực lực của người đưa đò trước mắt còn không thể đoán ra, đừng nói tới giáo tổ thời đó.
“Chuyện ta biết rất ít, ta chỉ là một thần hồn, nếu bản thể của ta ở đây, có lẽ sẽ biết nhiều hơn”, người đưa đò lắc đầu.
“Vậy không biết vận may tiền bối nói ở đâu?”
Lâm Ẩn cắn răng hỏi, vốn dĩ anh còn thấy rất hài lòng vì năng lực có thể đấu với Chân Thần một trận của mình, dù không đến mức kiêu ngạo, nhưng cũng cho rằng chỉ cần mình bước vào cảnh giới Chân Thần sẽ có thể xem là một nhân vật có chỗ đứng ở Thiên Hoang giới, nhưng đến hôm nay nhìn thấy ma thi kia, anh mới hiểu rõ mình nhỏ bé đến mức nào.
“Vận may ở ngay trước mắt!”
Danh Sách Chương: