Chương 004: Thế giới đã khác. (1)
Chuyện ồn ào qua đi, lớp học quay lợi bình thường, chỉ có mỗi Trình Nhiên vẫn chìm đắm trong nội tâm cuộn sóng không cách nào bình tĩnh lại được.
Là thật, tất cả là thật.
Trình Nhiên vừa mới tỉnh táo nhận ra được đây là thế giới hiện thực lại lập tức rơi vào trong cơn khủng hoảng lớn hơn nữa. Ngay cả đứa bạn cùng bàn đang hết lời khuyên giải gì đó, y cũng vứt tới tận chín tầng trời.
Tin rằng mỗi người trong số chúng ta đều có lúc nghĩ rằng, giả sử mình có cơ hội làm lại thì tốt biết bao.
Giờ Trình Nhiên chính là loại không mua vé số mà trúng bạc tỷ, té vách núi không chết nhặt được tuyệt thế bí kíp, lại còn bảy tám quyển, mở tủ áo ra phát hiện trong đó có nữ nhân xinh đẹp trần truồng, được được bỏ cái sau đi ... Tóm lại là mọi may mắn vừa đổ ập xuống đầu y rồi.
Khi Trình Nhiên đang cám ơn các vị thần phật mà y chưa bao giờ tin, cám ơn khoa học người ngoài hành tinh, tiện thể cám ơn luôn cả Đáng và nhà nước, sắp đến phần hứa hẹn thì ánh mắt vô tình nhìn thấy một góc bài thi thử trung khảo.
Tiêu đề viết rất to ... Kỳ thi thử trung học thành phố Sơn Hải.
Trình Nhiên dùng cả hai tay ấn huyệt thái dương, nhìn lại cho kỹ lần nữa.
“ Thành phố Sơn Hải á?”
Cái tên đó làm Trình Nhiên giống như bị thụi mạnh vào mặt, mỗi năm tới kỳ thi trung khảo cục giáo dục đương địa sẽ mời một số giáo viên tới soạn bộ đề thi, thống nhất thi thử, trên đầu mỗi bài thi sẽ viết tên địa phương đó.
Đó không phải trọng điểm, trọng điểm là ... Quê của Trình Nhiên là thành phố Thanh Sơn cơ mà!
Rõ ràng là thành phố Thanh Sơn mà! Về sau này quê y phát triển du lịch, khắp thành phố treo tấm biển quảng bá ... "Thành phố Thanh Sơn, nơi bạn tới không muốn về."
Một loại cảm giác không lành siết chặt lấy Trình Nhiên, y giống như rơi vào nước sâu, khiến tai mắt đều bị phong bế dưới áp lực nước cực lớn.
Trình Nhiên kéo bài thi ra, xem thật kỹ, rồi lại cuống quít lấy cặp sách trong ngăn bàn, bới hết mọi thứ bên trong ra, bất kể là sách giáo khoa hay là vở viết, ngoài ghi thông tin cá nhân đều là dòng chữ "Trình Nhiên, trường Nhất Trung thành phố Sơn Hải".
Thành phố Sơn Hải, thành phố Sơn Hải.
Trình Nhiên dáo dác tìm kiếm, tựa như con chim đang bay phát hiện ra lạc phương hướng, hoảng hốt tìm lấy cột mốc nào đó.
Đây hình như đúng là phòng học thời sơ trung rồi, Trình Nhiên vẫn còn ấn tượng đại khái.
Thế còn thành phố Sơn Hải thình lình xuất hiện là cái thứ ma quỷ gì vậy?
Phía bên kia Dương Hạ cúi đầu xem sách, ánh mắt mang chút lo lắng cùng khó hiểu thi thoảng nhìn về phía Trình Nhiên lên cơn.
Trình Nhiên nhìn ra cửa sổ nhìn xuống, đây là tầng ba, bên ngoài là cây hòe già trồng bên khu lớp học, làm bạn với y suốt ba năm sơ trung, bộ phận trên cửa sổ tránh bị nắng làm nứt, học sinh gần cửa sổ dán báo lên.
Bên tường gạch quét vôi trắng viết " Giữ gìn vệ sinh, ai ai cũng có trách nhiệm."
Không có gì thay đổi cả.
Chẳng lẽ cả trường học đều bị mang từ thành phố Thanh Sơn tới thành phố Sơn Hải à?
Cũng không phải, từ đây nhìn tới, Trình Nhiên thấy mấy khu dân cư ngoài tường bao, đúng cái kiểu nhà cũ ấy, đúng cái kiểu trang trí ấy, không có gì thay đổi.
Xa hơn nữa là khu thành phố, nơi đó có khách sạn Sheraton ( Hỉ Lai Đăng) từng là cột mốc của thành phố Thanh Sơn. Vào thời điểm này thì cái khách sạn ấy hẳn vừa xây xong chưa lâu, là khách sạn cao nhất xa hoa nhất thành phố Thanh Sơn, làm toàn bộ người dân thành phố đều thấy hãnh diện, khi khánh thành báo chí đều cho đăng, thanh thế rầm rộ.
Tìm thấy nó rồi, cái khách sạn ở đó.
Nhưng mà ...
“ Phúc Tinh á?”
Trình Nhiên la thất thanh, tiếng hét chen ngang này làm giáo viên tiếng Anh khựng lại, thế là lại có vô số ánh mắt ào ào hướng về phía y, Trình Nhiên thành gấu mèo của cả lớp.
Giáo viên tiếng Anh tỏ ra có chút khó chịu, gõ gõ tay lên bảng bảo cả lớp tập trung lại.
“ Hôm nay mày làm sao vậy ... Mày bệnh à? “ Du Hiểu hoang mang nhìn Trình Nhiên, hạ thấp giọng hỏi:
“ Cái, cái khách sạn đó vì sao lại tên là Phúc Tinh? “ Trình Nhiên kệ ánh mắt cảnh cáo của giáo viên, y có quả nhiều câu hỏi trong đầu, không làm rõ được thì đầu óc muốn nổ tung mất:
“ Thì nó là khách sạn Phúc Tinh chứ làm sao? Tập đoàn khách sạn Phúc Tinh top 500 công ty trên thế giới nhìn trúng cơ hội thành phố chúng ta thành thành phố du lịch quốc gia, chuyên môn tới mở khách sạn ... Nhà sáng lập Ernest Henderson sinh năm 1887 ở Boston Mỹ, về sau thành lập thương hiệu khách sạn Phúc Tinh, năm 1945 thành tập đoàn khách sạn đầu tiên lên thị trường chứng khoán, huy hoàng tới tận bây giờ ...”
Những lời giới thiệu như đọc thuộc lòng của Du Hiểu kỳ thực là do truyền thông ồ ạt đưa tin khi khách sạn Phúc Tinh khai trương, đó là sự kiện lớn trong thành phố khi ấy, rất nhiều người dân đều thuộc lòng coi đó là vinh dự, Trình Nhiên cũng vậy ...
Nhưng mà lọt vào tai Trình Nhiên hiện giờ nó lại vừa lạ vừa quen, vì đây rõ ràng là lời giới thiệu về khách sạn Sheraton cơ mà! Tại sao lại ...
Trình Nhiên bỗng nhớ ra cái gì, giống bị sét đánh trúng.
Y loáng thoáng nhớ từng đọc cuốn tự truyện, mẻ đẻ người sáng lập khách sạn Sheraton có huyết thống Đức, mà người Đức có phong tục đứa bé sinh ra vào chủ nhật là ngôi sao may mắn (phúc tinh), vì thế khi còn nhỏ Henderson được gọi là ngôi sao may mắn. Vậy sau này ông ta sáng lập khách sạn không đặt tên là Sheraton ... Vậy thì đặt tên là Phúc Tinh cũng là điều giải thích được.
Trình Nhiên ngần ngừ chốc lát, lần này y biết khôn rồi, thế nên nhỏ giọng hỏi: “ Vậy ... nước mình tên là gì ấy nhỉ?”
Đây là câu hỏi ngu nhất trần đời, Du Hiểu trực tiếp lấy cuốn sách lịch sử mà Trình Nhiên ném lung tung lên bàn đập vào đầu y: “ Mày nên uống thuốc đi.”
Trình Nhiên vội vàng lật cuốn sách ra xem, tuy chỉ có một cuốn nhưng làm tâm tình biến đổi không ngừng.
Cứ nghĩ là mình trùng sinh về quá khứ thôi, nhưng không phải rồi, cái thế giới y từng quen thuộc hình như ở một vài điểm phát sinh ra sai lệch nho nhỏ.
Lịch sử trong sách lịch sử đại khái giống lịch sử y biết, mặc dù Trình Nhiên cũng không phải chuyên gia nghiên cứu lịch sử, không nói ra được những khác biệt chi tiết, nhưng mà nước Cộng hòa nhân dân Tân Hoa Hạ ... Thì đúng là không phải.
Cái cây hòe kia, cái tường ngói kia, đường nét thành phố dọc ngang kia cùng rặng núi xa chập trùng, tất cả nhìn giống như thế giới cũ nhưng thoát khỏi quy luật vận hành.
Vì đây không phải thành phố Thanh Sơn mà là thành phố Sơn Hải.
Trình Nhiên cảm tưởng mình giống một sinh linh mất đi mặt đất dưới chân, trôi nổi trong vũ trụ.
Thế giới vẫn là thế giới đó, cũng là lớp học sơ trung, cũng cây hòe cổ thụ bên lầu che kín mặt trời.
Nhưng có vài thứ không phải nữa.
Giống như máy tính vẫn là máy tính, ổ cứng vẫn ở vị trí đó, nhưng phần mềm cài trong đó đã khác. Tên của đất nước thay đổi, ý thức hình thái đã khác, thứ sinh ra trên mảnh đất này cũng khác.
Lẽ nào là thế giới song song?
Nhìn gương mặt thân thuộc của Du Hiển, nhìn giáo viên trên bủng giác, cặp sách, giấy bút, quần áo, mỗi thứ đều quen thuộc, Trình Nhiên mới yên tâm một chút.
Thấy Trình Nhiên huých mình, Du Hiển làm bộ mặt sắp khóc tới nơi: “ Tao muốn học tử tế, sắp thi rồi, cái thằng thần kinh này, mày tha cho tao đi ... “
“ Kia là ai? “ Trình Nhiên chỉ một người lạ mặt gần đó:
“ Nó à? Đậu Hiểu chứ ai? Mày không biết à, học cùng bọn mình ba năm mà.”
…