Nói ra câu ấy, Trương Tĩnh cười ngại ngùng nhìn Trình Nhiên, đáng lẽ không nên nói, nhưng đồng thời cô cảm giác đã lắm, cảm giác thoải mái của một người vừa làm chuyện xấu, cảm giác giống như khi lên đại học cô vứt bỏ hết sự rụt rè ngoan ngoãn thời cao trung sống thất với con người mình, lần này cũng vậy bóng mây u ám cuối cùng thời cao trung, bị câu nói này thổi bay. Trời quang rồi. Từ nay mây bên bao phủ tan đi, bầu trời lại xanh ngắt thư thái. Con...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.