“ Không muốn mở ra, mình muốn lưu giữ. “ Tần Thiên dừng lại một chút, điệu bộ xấu hổ ngượng ngùng đủ làm những tâm hồn non nớt phải chao đảo, cố nén cười bổ xung: “ Chó nhà mình cũng thích ăn lắm, mình để lại cho nó. “ Trình Nhiên mặt tối sầm, bóp tay kêu răng rắc đe dọa: “ Tần tiểu thư, cô giỏi lắm, xem ra cô không còn nhớ lúc bản thân phải làm công kiếm tiền nữa rồi, ăn nói với ông chủ thế đấy hả?” Tần Thiên cười khúc khich tránh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.