“ Cái gì thế, càng nói càng thái quá .” Khương Hồng Thược dậm chân, có chút giận dỗi đẩy Trình Nhiên một cái, tránh nặng tìm nhẹ nói: “ Mình chỉ đang nói tới leo núi, mình dừng lại đợi bạn, thuận tiện dừng lại ngắm phong cảnh, thế không được à?” Trình Nhiên người ngả ra sau, hõm khuỷu tay chạm phải cạnh bàn, không khác bị điện giật, phát hiện mấy nữ sinh che miệng cười đi qua chỗ họ, mới sực tỉnh. Y hít một hơi lấy lại tinh thần, cười nói xuôi theo ý Khương...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.