Tiết học cuối cùng chiều thứ 2 là giờ thể dục, lúc này biến thành diễn tập cho hội diễn văn nghệ sắp tới, giáo viên không quản. Ai không có tiết mục thì có thể đeo cặp sách trở về, nhưng đại bộ phận học sinh vẫn tụ tập ở lễ mình, xem lớp mình tập dượt.
Trình Nhiên định về cơ, nhưng mà Du Hiểu lôi y đi xem, tiết mục biểu diễn của nữ sinh lớp họ là vũ đạo truyền thống, cả một đám nữ sinh mặc váy cổ trang ống tay áo dài, ríu ra ríu rít, bảo sao mà chỉ tập thôi đã khiến nam sinh ngứa ngáy thế này.
Phải thừa nhận rằng nữ sinh hóa trang rồi mặc đồ biểu diễn lên liền thoát thai hoán cốt hẳn, lúc này nam nam nữ nữ đã ghép thành từng đôi từng cặp lên sân khấu, tất nhiên là khiến đám phía dưới thành thỏ mắt đỏ hết, ghen tị chết thôi.
Khi Dương Hạ là người nhảy chính xuất hiện, đám nam sinh nhón chân nhìn chằm chằm, đến ngay cả nữ sinh cũng có không ít người suýt xoa. Cô gái đó, dường như toàn thân tỏa sáng.
Những nữ sinh một thân váy lụa mỏng màu xanh chạy tới, sau đó chia ra hai bên như cánh quạt, để rồi Dương Hạ toàn thân váy trắng như đóa hoa sen từ chính giữa xuất hiện, ống tay áo hất ra giữa không trung, âm nhạc đang từ như có như không thoáng cái trở nên rõ ràng, người Dương Hạ tựa hồ thành hình chữ C, gót chân chạm vào tóc, váy lụa màu trắng tôn lên thân thể thon thả.
Đám Du Hiểu vươn cổ nuốt nước bọt đánh ực.
Trình Nhiên cũng thoáng ngây người, quả nhiên là cô gái từng khiến y xao động thời thiếu niên, không phải là không có lý do.
Đang lúc này có một tên béo chen lấn chui lên phía trước, Trình Nhiên nhìn một cái, không ngờ cũng nhận ra, hắn tên là ... Giang Xuyên, vậy là hắn thuộc nhóm không bị "tiêu trừ". Từ lúc quay trở lại tới nay Trình Nhiên phân loại những người mà y quen biết ra làm hai loại, bị "tiêu trừ" và người còn tồn tại.
Phân loại như thế chưa chắc đã có tác dụng gì, nhưng Trình Nhiên vẫn cứ thống kê, nói không chừng ngày nào đó phát hiện ra chút quy luật. Chẳng phải có câu một con bướm vỗ cánh có thể gây lên bão tố sao, bao nhiêu con bướm vỗ cánh như thế, chắc chắn phải có cái gì đó chứ?
Giang Xuyên đi tới trước mặt bọn họ, phải nói thằng báo này rất "trào lưu", đeo cái tai nghe, tay cầm máy Sony Walkman. Vì hắn có thân thích ở Thâm Quyến, thấy bảo quý hắn lắm, cho nên hắn ở trong thành phố nhỏ sâu trong nội địa này luôn có những món đồ thời thượng, ví như máy GBA, Trình Nhiên vẫn còn nhớ như in, lúc đó mặc dù cái máy Giang Xuyên chơi tuy chỉ có màn hình đen trắng, vẫn khiến Trình Nhiên ngứa ngáy toàn thân. Nhưng mà thằng béo này chảnh chọe, không cho ai chơi cả, thành thử người hận hắn có cả đống.
Bây giờ đang thịnh hành chơi máy nghe nhạc cát-xét , thứ rất nhiều người mơ mộng chính hắn là người có đầu tiên, vừa có thể thu âm lại vừa có thể phát âm nhạc, mang được theo người, nhìn cực kỳ cá tính.
Không ngờ Giang Xuyên lại hướng về phía Trình Nhiên nói:
- Trình Nhiên, muốn chơi GBA không, hôm nay tôi không mang, mai cho cậu mượn.
Xung quanh trố mắt, đang thắc mắc cái thằng này hôm nay làm sao lại đổi tính như thế, thì Giang Xuyên giơ ngón cái:
- Dám chống lại Lý Trảm, huynh đệ đây phục cậu rồi, từ giờ đồ của tôi, cậu thích chơi thì chơi. Giang Xuyên này không nhíu mày lấy một cái.
Giọng điệu đúng là sặc mùi phim XHĐ Hong Kong, không nghĩ cái thằng béo cũng có mặt đáng yêu như vậy, trước kia chỉ thấy hắn đáng ghét, chỉ tiếc giờ Trình Nhiên chẳng còn hứng thú với cái máy GBA đó nữa:
- Không cần.
- Được được, cần chứ.
Du Hiểu nhảy ngay tới trước mặt Trình Nhiên chặn họng:
- Cứ mang tới đây, Trình Nhiên thích chơi nhất game trên GBA đấy.
Giang Xuyên gật đầu, sau đó mắt đảo trái phải, tới gần Du Hiểu, làm ra vẻ thần bí:
- Kế hoạch kia của chúng ta, còn thực thi không, tôi cứ thấy hơi mạo hiểm.
Du Hiểu cũng như nhân vật từ phim gián điệp bước ra, giọng cực kỳ bí ẩn:
- Mạo hiểm gì chứ, chúng ta nhất định sẽ thành công.
Giang Xuyên có hơi do dự, cuối cùng nhìn lên sân khấu nơi Dương Hạ đang biểu diễn, vẫn gật đầu.
Du Hiểu chọc eo Trình Nhiên:
- Tao thấy lần này được đấy, thẳng tay mà làm đi.
Trình Nhiên chẳng hiểu mô tê gì:
- Nhưng mà làm cái gì mới được?
Nhưng Du Hiểu chưa trả lời thì có mấy đứa học sinh khác đi tới bắt chuyện, cắt ngang đề tài dang dở.
Không biết mọi người có cảm giác này không, vào một thời điểm nào đó, đột nhiên ý thức được hình như có một chuyện rất quan trọng, toàn thân cứ bứt rứt, nhưng không cách nào nhớ ra là cái gì. Trình Nhiên lúc này đang có cái cảm giác đấy, giọng điệu của Du Hiểu hình như rất có vấn đề, hình như định làm gì đó có sự tham gia của y, nhưng mà không sao nhớ nổi.
Giang Xuyên khệnh khạng vác cái walkman của mình tới bên lễ đường, hắn hứa với lớp thứ năm là giúp họ ghi âm một bài hát, lúc này còn khoảng thời gian nữa bài nhạc phía sau đang phát mới kết thúc, cho nên hắn đứng đợi, có điều cũng không nhàn nhã, lấy cái hộp băng cát-xét có đánh dấu trong túi ra, nghĩ một lúc cho vào máy, đóng nắp lại, đeo tai nghe, bấm nút play.
Âm thanh phát ra trong tai nghe là .... Giọng Trình Nhiên.
Đợi tan học từ lễ đường đi ra, đến cổng trường tuần thị bức tường văn hóa của trường, nơi coi là "lãnh địa" của báo tường, Trình Nhiên và Du Hiểu chỉ thấy một cảnh tượng như bãi chiến trường.
Bức tường văn hóa bắt đầu từ cổng trường, xây men theo một dải xanh hóa, ngăn cách với trường tiểu học ở bên cạnh, mặt tường đều được làm thành bảng đen, bên trên có mái che mưa.
Đây chính là bức tường văn hóa nổi tiếng của Nhất Trung.
Chỉ là chỗ Trình Nhiên và Du Hiểu đang đứng vừa vặn có một cái ống nước ngầm đang sửa chữa. Tránh học sinh đi qua đùn đùn đẩy đẩy không cẩn thận ngã xuống hố, cho nên dùng những tấm ngăn cao bằng người trưởng thành che đi, cũng che luôn cả bức tường văn hóa.
Cũng không hẳn là bị phong tỏa hoàn toàn, giữa kiến trúc có giăng cả dây thép gai kia và bảng đen còn có lối đi rộng bằng một người, đủ vào khu báo tường. Công ty cấp nước cũng hứa là sẽ mau chóng bỏ kiến trúc che chắn này.
Hai đứa chen vào, bên cạnh là công trường, ánh tà dương chiếu xiên qua cảnh tượng bừa bộn.
- Báo tường để tao làm, coi như vừa xem sách vừa luyện tập, thay đổi đầu óc một chút, mày không thích thì không cần tốn thời gian đâu.
Trình Nhiên bảo Du Hiểu:
- Mày đặt tâm tư vào chuyện ôn tập đi.
- Úi, úi tao cảm động quá này, cám ơn mày cả đống luôn ...
Du Hiểu cất giọng quái đản:
- Mày nên nhứ chính mày là thằng ừ bừa chứ không phải tao, tao không tin tao không nhận lời Lưu Minh làm gì được, tao nói đây là giai đoạn chạy nước rút, phải tập trung ôn bài, đến cha mẹ tao cũng bênh tao. Sợ cái quái gì.
Trình Nhiên không cách nào giải thích được, chẳng lẽ bảo với hắn, tao muốn trải nghiệm lại những chuyện xưa cũ. E là nó bấm điện thoại gọi bệnh viện tâm thần ấy chứ.
Hôm nay cũng chỉ tới xem hiện trường thôi, xong rồi thì cũng dẹp đường về phủ, còn phải chuẩn bị tài liệu này, đến văn phòng giáo viên nhận phấn màu này ...
Hai đứa đang chuẩn bị đi về, đột nhiên nghe thấy phía bên kia cái cây có tiếng xột xoạt, sau đó là giọng nữ, âm thanh từ mũi phát ra:
- Đừng, đừng làm thế trong trường, bị người ta nhìn thấy đấy ... Ưm.
Cô gái đó chắc là bị bịt miệng rồi, tiếp đó là tiếng quần áo cọ vào nhau, tiếng nút áo bị giật ra, rồi tiếng thở nặng nề của con trai.