Chương 006: Thế giới đã khác. (3)
Trình Nhiên có chút cảm động, bị bạn nói đúng rồi, y trước kia khi điền nguyện vọng trung khảo trực tiếp gạch bỏ Nhất Trung, nhảy luôn ba hạng tới Tứ Trung. Từ đó trở đi vận mệnh giữa y và Dương Hạ, Du Hiểu bắt đầu chia tách.
Từ đó Trình Nhiên chỉ có thể đứng nhìn Dương Hạ mỗi lúc một bay cao, trong đám học sinh khóa bọn họ, Dương Hạ chắc chắn là người nổi bật nhất trong đám trẻ con khu tập thể, về sau nghe nói có một nam sinh rất ưu tú theo đuổi Dương Hạ ra tận nước ngoài, nhiều năm sau đó nữa, câu chuyện hai người họ vẫn truyền về trong nước qua những lời bàn tán.
Thậm chí Dương Hạ còn xuất hiện ở trang bìa tạp chí kinh tế thời trang ở trong nước, cô mặc quần âu màu trắng, giày cao gót bảy phần, đeo kính đen, thần thái tự tin kiêu ngạo, đứng khoanh tay hơi dựa lưng vào lưng một nam nhân mặc vest lịch lãm, nghiêng đầu nhìn cô với ánh mắt trìu mến tình cảm … còn y chỉ có thể lặng lẽ úp tờ báo đó xuống.
Vừa nghĩ tới đó Trình Nhiên chẳng hiểu sao buột miệng: “ Mình sẽ đỗ vào hệ cao trung của Nhất Trung.”
Dương Hạ dập chân, bầu ngực nhỏ mới nhú lên như trái đào non nhô lên hụp xuống mấy lần:
“ Cậu còn thế là mình giận đấy.”
Ặc, cô nàng không tin mình thi vào được Nhất Trung, thực tình mà nói, Trình Nhiên chưa bao giờ nghĩ mình kém cỏi hơn ai, chỉ là y giác ngộ hơi chậm hơn bạn bè cùng trang lứa một chút, đến khi ý thức được tầm quan trọng học tập thì mọi chuyện quá muộn rồi.
Sau này lúc cô độc một mình làm bạn với điếu thuốc lá trên sân thượng từng nghĩ, nếu mình biết nghĩ sớm hơn, lúc đó cố thi vào Nhất Trung, mọi chuyện đã khác.
Dương Hạ không thấy Trình Nhiên nói gì cả không thèm để ý tới y nữa, xoay người bỏ đi bước qua bên cạnh Trình Nhiên, nửa bên mặt trắng hơn sương hơn tuyết ấy được ánh nắng chiếu lên, dù đang giận cũng có chút chói mắt.
Kỳ thực tới tận bây giờ Trình Nhiên vẫn đang trong trạng thái nửa thực nửa mơ, lẫn lộn giữa hồi ức và thực tế, chợt có một cô gái đi qua trước mặt bọn họ, cười nói với người bạn bên cạnh, nhưng bất ngờ là chẳng hề chú ý tới bọn họ, cứ thế đi qua trước mặt, Trình Nhiên chỉ cô gái đó: “Đổng Lan sao lại cố tình lờ bạn đi thế? Hai bạn giận nhau à?”
Đổng Lan không chỉ là cô bạn thân nhất của Dương Hạ ở khu tập thể, cũng rất thân với Trình Nhiên, là một nữ sinh rất tinh quái, khi ấy thời đại hoàng kim của phim Hong Kong, Đổng Lan rất hay bắt chước những câu nói thời thượng trong phim, làm mọi người cười mãi, vì thế mọi người gọi cô là A Lan.
Trong ngữ cảnh của Đổng Lan thì Dương Hạ gọi là A Hạ, Trình Nhiên là Trình Tử, Du Hiểu là Tiểu Thủy Tử ...
Đại đa số ký ức tuổi thơ của Trình Nhiên chia sẻ cùng với ba người bạn đó.
Dương Hạ nhìn y với vẻ cổ quái: “ Đó là Hà Tiểu Đồng ở lớp số năm, Đổng Lan là ai? Cậu nói linh tinh cái gì thế?”
“ Đổng Lan có cái răng khểnh, thích cười, hai bạn thân với nhau lắm mà, cô ấy .... “ Trình Nhiên nhìn sắc mặt Dương Hạ chợt hiểu ra điều gì không nói thêm nữa:
Có thể nghe ra lửa giận trong lời Dương Hạ: “ Trêu mình vui lắm à? Trình Nhiên, cậu có bình thường một chút được không? Cậu có muốn đánh trống lảng chuyện thì vào Nhất Trung cũng không cần dùng trò này.”
Trình Nhiên cảm giác tim bị bóp nghẹt, hai mắt trống rỗng, như vực sâu không đáy, liên tưởng trong lớp cũng bống nhiên xuất hiện một người xa lạ, mất một lúc mới bần thần lẩm bẩm:
“ Vậy là ở đây không có một người như thế phải không?”
Dương Hạ nhìn Trình Nhiên chằm chằm, chán nản nói từng chữ một: “ Trình Nhiên, cậu có biết là cậu làm người ta thất vọng ở đâu không? Vì cậu không biết thế nào là nghiêm túc, cái gì cậu cũng mang ra đùa cợt được. “
Trên khuôn mặt ở cái tuổi đã có thể nhìn ra bóng dáng mầm họa sau này lạnh như băng: “ Mong nhiều năm sau cuộc đời cậu không giống trò đùa.”
Bỏ lại một câu nói mà tuyệt đại đa số người tuổi cô không nói ra được, bóng dáng xinh đẹp nhạt xa dần, bỏ lại Trình Nhiên ở đó hồn xiêu phách lạc.
Ngay sau đó Trình Nhiên vội vàng tìm Du Hiểu, cùng với những người bạn học mà y vẫn nhớ hỏi thăm, lấy cuốn sổ nhỏ ra không ngừng ghi chép.
Đầu bút vì viết quá mạnh mà đâm xuyên qua cả trang giấy mỏng để lại vô số vết thương trên tay.
Mọi người lần lượt đi hết, tới ngay cả học sinh ở lại trực nhật cũng về, chỉ còn lại mình y.
Màu đỏ ối chênh chếch đi qua cửa sổ, mang theo ánh chiều tàn của mặt trời sắp lặn xuống rặng núi phương xa, chiếu ánh sáng cuối cùng trong ngày chiếu lên khuôn mặt Trình Nhiên, kéo cái bóng thật dài trên nền đất.
Cô độc, lặng lẽ.
Trình Nhiên kéo cặp sách khỏi ngăn bàn, khoác ở bên vai rời trường, một mình đi qua con dốc, ngồi ở hàng ghế thứ hai từ dưới lên của xe chiếc bus tuyến số 22, mặt dựa vào cửa kính, thành phố Sơn Hải lọt hết vào mắt y.
Cái hiệu bánh quen thuộc kia đã bắt đầu dọn dẹp đóng cửa, hiệu bán đồ văn phòng đã đổi tên kia vẫn còn học sinh lưu luyến chưa đi, cái quán nhỏ bà cụ ngồi ở ngã rẽ phố cũ truyền tới mùi khoai tây rán thơm phức, ngôi nhà cũ bên con đường lát đá xanh có khói bếp bốc lên, mặt hồ lấp lánh ánh sóng như rải đầy kim tệ, ngô đồng trồng khắp đường phố, cùng con người bước chân vội vã trở về nhà sau một ngày làm việc.
Mọi thứ nhìn thấy đầu quen thuộc như vậy, thành phố y từng sống không hề biến mất, nhưng cái tên của nó lại vô cùng xa lạ.
Thành phố Sơn Hải.
Giống như đấng sáng thế cho y một cơ hội cực kỳ hiếm có, đồng thời cũng lấy đi của y những thứ quý giá.
Cuốn sổ tay Trình Nhiên đang bóp chặt có rất nhiều cái tên, có cái tên được đánh dấu tròn, có cái tên bị gạch chéo ... Đó là những người đã biến mất, à không, họ chưa từng xuất hiện ở thế giới này.
Tương Tiểu Siêu, Đổng Lan, Trương Tuấn, Vương Vĩ, Lý Á Đông, Trương Bình, Lưu Vũ Triêu, Trần Dũng, Vương Quân, Đặng Kiến Quốc, Lý Ba ...
Đó là những người bạn cùng y khoác vai nhau nghênh ngang qua đường, cùng tâm sự bên chai rượu, từng cùng y lên cơn bất chợt, bọn họ như trà đặc, như rượu lâu năm, là gương mặt làm y không quên.
Tên bọn họ đều bị đánh dấu gạch chéo, nét bút run run.
"Ông trời, có thể thương lượng một chút không ... Được không?"
Cái xe bus đi lắc lư, tay Trình Nhiên nắm cuốn sổ mỗi lúc một chặt, gân xanh nổi lên trên bàn tay gầy gò, vành mắt đã đỏ hoe, cảnh vật phía trước nhòe cả đi.
"Trả lại họ cho tôi được không? Cho tôi quay lại được không? ... Đừng lấy đi những người bạn của tôi."
Quá khứ và hiện tại đã cách nhau khoảng thời không vô tận.
Trình Nhiên rốt cuộc không kìm nén được nữa, nước mắt trào ra bên khóe mắt.
Vì chẳng ai trả lời y hết.
Bất lực cùng bi thương lấp đầy cõi lòng Trình Nhiên, y rơi nước mắt trên xe, khóc trên đường phố, cứ thế đi với đôi mắt ướt nhòe, cuối cùng tìm được khu nhà và cánh cửa quen thuộc, tay run rẩy đẩy cửa.
Y rất sợ đẩy cửa ra sẽ xuất hiện người xa lạ.
Cha mẹ đang bày thức ăn lên bàn quay đầu lại nhạc nhiên nhìn Trình Nhiên.
Hai người rõ ràng trẻ hơn rất nhiều, đang định nói gì đó thì Trình Nhiên nhào lòng, ôm chặt, thật chặt, thời khắc đó phòng tuyến yếu ớt nhất của y bị nước lũ phá vỡ, y khóc thật lớn ....
Mỗi ngày mỗi khắc, chúng ta đều đi sát vai qua, hoặc là chia tay người quen ở đầu đường.
Nhưng vĩnh viễn không biết được, lần đó khả năng là lần cuối gặp nhau trong đời.
Mà còn tệ hơn nữa là, chẳng kịp nói lời từ biệt đã không còn gặp nhau nữa rồi.