“ Được rồi, được rồi, các em mệt rồi, nghỉ uống chút nước nào. “ Tần Tây Trăn cứ như chẳng nhận ra được vấn đề của cái ban nhạc này, chỉ nói một câu đơn giản, chỉ tay:” Trình Nhiên, em đi sang phòng bên lấy mấy cốc nước tới đây.” Trình Nhiên không đáp, nhìn cô chằm chằm, định chơi trò này với mình thật đấy à. “ Sao thế? “ Tần Tây Trăn nheo mắt lại: “ Ồ, tôi quên mất, em là người thành tích đứng đầu toàn khối mà, làm loại việc này hạ thấp...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.