Ngày hôm đó sau khi ở trường về, Trình Nhiên cứ cảm thấy lòng phiền muộn, cảm giác rất khó diễn người vừa uể oải, lại vừa bứt rứt khiến y chẳng tập trung vào được việc gì. Trình Nhiên nắm chặt bút máy, ngoài cửa sổ ánh đèn lờ mờ, bầu trời như tấm lụa đen gắn bảo thạch, buổi tối như vậy, là thời điểm ngây người ảo tưởng tốt nhất. “ Aaaaaa…” Mọi khi ngồi vào bàn một cái y có thể tập trung vào học ngay, hôm nay chả hiểu sao học không vào, hơi mất...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.