“ Đi chết đi. “ Khương Hồng Thược thờ phì một cái, sơ hở một chút thôi là bị lợi dụng, theo thói quen định đá, chợt nhớ ra hôm nay đá rồi, còn đá rất mạnh, má hơi đỏ lên, lo lắng hỏi: “ Lúc đó đã cậu có đau không?” Trình Nhiên hưởng thụ lắm, cái bộ dạng ôn nhu này, còn hành động lau đũa cho y vừa mới rồi nữa, rất ngoan. Ừm, sau này mà huấn luyện được thành thói quen thì tốt biết mấy, làm mặt nhăn nhó: “ Lại không đau à, như...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.