Phòng khách im phăng phắc, Liễu Anh sau khi nghe Trình Nhiên đánh vần, tiếp tục lật từ điển công bố:
- Bashful là rụt rè, bén lẽn ... Đúng.
- Barbarous, dã man, tàn nhẫn.
Khương Hồng Thược khi đọc từ này còn nhìn Trình Nhiên:
Trình Nhiên đáp luôn:
- Banter, là diễu cợt, chế nhạo.
Khóe môi Khương Hồng Thược hơi nhếch lên:
- Branzen, mặt dày vô sỉ.
Í, nha đầu đầu này rõ ràng xỏ xiên mình phải không, Trình Nhiên hơi cau mày, cuộc chơi bỗng nhiên được nâng cấp rồi, từ đơn thì y còn, nhưng đối đáp lại được Khương Hồng Thược thì hơi khó:
- Brashness, vô lễ khinh suất.
Hai người "lời qua tiếng lại" nhanh tới mức Liễu Anh không kịp lật từ điền, luôn mồm kêu khoan đã khoan đã.
Tôn Kế Siêu vốn tự phụ ở phương diện này ngồi ngây như gà gỗ, ngây ngốc nhìn Trình Nhiên đối đáp với Khương Hồng Thược, như bị nhát kiếm 1000 damage ...
Những người khác trợn mắt há mồm, lượng từ đơn hai người này ghi nhớ được thực sự quá bá đạo rồi.
Khương Hồng Thược thì là học sinh chuyển trường, không ai biết lai lịch hay thành tích trước đó thế nào, mọi người chỉ bất ngờ thôi. Chứ Trình Nhiên làm sao tự dưng biến thành yêu nghiệt thế này? Bị ma nhập hay sao?
Cuộc chiến chỉ người trong cuộc mới hiểu càng lúc càng nhanh, ánh mắt Khương Hồng Thược thanh đổi không còn vẻ điềm tĩnh như vốn có, mà khóe mắt hơi nhướng lên, sắc như lưỡi dao.
- Bungle, mình chịu thua rồi.
Trình Nhiên giơ hai tay lên, cô nàng này háo thắng quá đi, bên kia Dương Hạ cũng nhìn mình chằm chằm rồi:
- Vốn từ mình đã cạn, tiếp theo không trả lời được nữa đâu.
- Marvellous.
Ánh mắt Khương Hồng Thược bình thường trở, cười thẹn thùng:
- Mình cũng không đáp được, coi như bằng nhau đi.
Lúc này thắng bại kỳ thực cũng không còn quan trọng nữa.
Du Hiểu nhảy tới vò đầu Trình Nhiên như tìm cái gì:
- Tiếng Anh của mày làm sao tốt thế hả, cái thằng quỷ này.
- Trình Nhiên, cậu giỏi thật đấy, vậy mà trước giờ giấu tài nhé, định đột kích à ... Hay là lộ đề rồi, á à, mình biết, bọn con trai các cậu thông đồng với nhau phải không?
Diêu Bối Bối trề môi, làm cái vẻ ta đây biết thừa:
Tôn Kế Siêu muốn phun máu, thế nào mà thành mình thông đồng với Trình Nhiên chứ.
Người khác không ngốc như thế, bảo Du Hiểu thông đồng với Trình Nhiên còn được, chứ bảo Tôn Kế Siêu thông đồng với Trình Nhiên thì Liễu Anh là người đầu tiên không tin:
- Trình Nhiên, khai báo mau, làm sao giỏi như thế?
Trình Nhiên thuận miệng đáp:
- Trùng hợp ấy mà ... Trước khi tới đây mình có ôn bài, mở rộng từ vựng, vừa ôn xong A, B, C ... Giờ vẫn còn nhớ, có điều chắc mấy hôm nữa lại quên hết ...
Ai thèm quan tâm sau này mày có quên hay không? Có người lòng như mèo cào, xem thì xem chương trình học thôi, xem nhiều thế làm gì, còn nhớ như thế. Thua thầy một vạn không bằng kém bạn một ly, cái gì không ganh đua, chứ học tập nhất định phải ganh đua.
Tôn Kế Siêu tin thật, chỉ muốn đập đầu mình, sao lúc đó không bắt đầu từ chữ P đi, còn đổi sang chữ B làm gì cơ chứ.
Giờ muốn chơi lại thì dù có tránh được Trình Nhiên "mới học hết A,B,C", thì cũng không cách nào thắng được Khương Hồng Thược khó lường, thắng bại đã biết ngay từ đầu rồi chẳng ai còn hứng thú chơi nữa.
Lại có người đề xuất trò chơi khác, nhưng có vẻ dư âm trò chơi vừa rồi vẫn rất lớn, nên người hưởng ứng ít, thế là thôi, lại tiếp tục tán gẫu lan man.
Liễu Anh lắm trò, đột nhiên bảo mọi người im lặng, sau đó bắt chước giọng điệu của chương trình thời sự:
- Vậy tiếp sau đây chúng ta đi vào nội dung chính thức, tuần này bắt đầu hội giao lưu thi ca! Hồng Thược, lần trước mượn bạn mấy cuốn sách, đợi mình trả lại.
Sau đó chạy vào phòng bê ra đống sách toàn là tuyển tập thi ca tiểu thuyết.
Khác với đám con trai có nhiều thứ chơi, ném ống bơ, đá bóng, đánh nhau, lang thang, tắm sông, rủ nhau ra quán chơi game ... con gái thời đó còn nhiều hạn chế lắm, bởi vậy mà hoạt động rất lành mạnh thiên hướng về thứ liên quan tới học tập hơn, như giao lưu tiếng Anh này, hay là mỗi tuần mở hội thơ văn gì đó, chẳng cần đánh tiếng trước, đúng ngày là tổ chức thôi.
Thế nên cơ bản khi đó thành tích học tập của đám con gái thường ăn đứt con trai.
Thập niên 90, cái không khí văn học vẫn còn rất đậm, khi ấy phí điện thoại chưa rẻ tới mức nấu cháo điện thoại suốt ngày, internet chưa phổ biến đề mỗi ngày tiếp nhận lượng lớn thông tin khắp nơi. Bạn bè sống ở nơi khác nhau vẫn còn trao đổi qua thư từ, cho nên đợi nhiều ngày mới có được một phong thư của người mình quan tâm, cả đời chỉ đủ yêu một người.
Lúc đó bất kể nam hay nữ đều có thói quen trích dẫn, đỗi khi là câu nói hay, một đoạn thơ ý nghĩa, sau đó nắn nót viết vào sổ tay, còn vẽ vẽ cỏ trang trí xung quanh.
Thơ và văn học khi ấy vô cùng được ưa chuộng, Trình Nhiên còn nhớ cuốn sách tên (Giang hồ ở bên cạnh) từng kể một câu chuyện, đại khái là lưu manh cũng rất "cao nhã", nhìn ai ngứa mắt đá lăn ra đất, tên dưới đất chắp tay "huynh đài thân thủ tốt như thế, hẳn thơ văn cũng không kém!" Đúng là một câu không hợp liền mang thơ ra đấu.
Không phải là trò chơi của trẻ con đâu nhé, đến Trình Nhiên cũng từng tìm thấy cuốn sổ tay trong nhà, trong đó chép bài tản văn kiểu "thép đã tôi thế đấy", từng chữ đều mang đậm dấu vết năm tháng hừng hục khí thế.
Không nói cũng biết là của cha y.
Liễu Anh cũng thông qua thơ văn kiến lập lên tình bạn với Khương Hồng Thược, Khương Hồng Thược rất kín tiếng, ở lớp giữ khoảng cách với mọi người, nhìn hiền hòa kỳ thực rất khó tiếp cận. Một lần Liễu Anh nhìn thấy Khương Hồng Thược đang chép một bài thơ của Oscar Wilde, cũng là tác phẩm mà Liễu Anh rất thích, không nén được muốn chia sẻ, thế là chạy tới bắt chuyện.
Tìm được đề tài chung, Khương Hồng Thược không xa cách với Liễu Anh như những người khác nữa, tính cách Liễu Anh tự nhiên, thế nên chạy qua cả nhà Khương Hồng Thược mượn sách về.
Liễu Anh vừa nói tới hội thơ bắt đầu, liền có cô gái lấy cuốn sổ tay nhỏ mang theo ra, Trình Nhiên ngạc nhiên nhìn quanh ... Té ra mọi người đều có chuẩn bị mà tới, trước đó ai nói với y đâu!
- Tuần trước mình đi leo núi có viết một bài, để mình đọc nhé.
Diêu Bối Bối xung phong đi đầu, còn hắng giọng mấy cái, nét mặt như đang buồn ngủ hơn là ấp ủ tình cảm, làm mọi người cười khúc khích:
- Tôi đi trên đường, muốn lên đỉnh núi. Tôi ngồi xe bus, muốn lên đỉnh núi. Tôi ở trong lớp, tâm tư cũng bay lên núi. Nhưng khi tôi lên núi, quay đầu lại, nhìn thành thị dưới chân núi, mang theo cuộc sống nho nhỏ của chúng ta, rực rỡ trong đêm sao.
Mọi người im lặng ngẫm nghĩ một lúc, sau đó có không ít lời khen, điều này thể hiện rõ tính cách ngoài thô sơ trong tinh tế của Diêu Bối Bối. Bài thơ này mở đầu rất thừa thãi vô nghĩa, nhưng cuối cùng lại thành ấm áp. Còn hay hơn nhiều bài thơ cố tình nâng cao ý cảnh.
Diêu Bối Bối được mọi người vỗ tay rất vinh dự, đó là ý nghĩa của hội giao lưu thơ ca, không chỉ thể hiện cảm xúc trong lòng, để tình cảm được nâng cao, còn được bạn bè thừa nhận, cảm giác thành tựu ấy không hề thua kém sau này chơi LOL chém giết cả đội địch.
Tiếp đó được mọi người vào hùa cổ vũ, Dương Hạ cũng đọc một bài thơ đã chuẩn bị.
- Bạch lộ lục liễu đình, sa châu phù hàm thanh,
Đương ảnh nguyệt trung nhân, độc chước hà khanh khanh.
Thiên nam sa la y, bắc phong phất khinh trần,
Hoang sa mạn cổ đạo, quỳnh vu dạ cô thành.