Sau Khương Hồng Thược, lên sân khấu là một nam sinh gày gò lớp số bảy, một tay đút túi quần, mặt bi thương bước trên sân khấu, dùng tiếng Hong Kong đọc:
- Hôm nay tôi ... Thấy tuyết bay trong đêm lạnh, mang trái tim lạnh giá bay tới phương xa, truy đuổi trong mưa gió ... Nhìn chẳng rõ bóng hình trong sương ...
Đây là bài ( Trời cao biển rộng), phát hành ở Hong Kong vào năm 93, đột hot rất cao, phổ biến rộng, tức thì được rất nhiều học sinh ngâm nga theo.
Nam sinh đó giọng cũng tốt, Trình Nhiên cũng vỗ nhịp trên đùi hát cùng, chỉ là nếu đừng làm cái bộ mặt đau khổ như mất sổ gạo kia khiến y phì cười mấy lần thì tốt rồi.
Du Hiểu từ phía sau chạy tới vỗ vai Trình Nhiên:
- Sao mày còn ngồi ì ra ở đây, tiết mục tiếp theo nữa là lớp mình rồi, lát mày lên sân khấu giúp dọn bàn ghế, lấy không gian cho bọn tao bố trí.
Sau tiết mục đơn ca lại là tiểu phầm hải cũng kết thúc trong tiếng cười và vỗ tay nhiệt liệt, Trình Nhiên cũng đứng dậy, cùng mấy nam sinh dọn dẹp bàn ghế, đi qua đám nữ sinh mặc cổ trang đứng ở cánh gà, Tô Thiến, Trương Tiểu Giai cùng nói "cám ơn!"
Được những lời ấy cổ vũ, mấy nam sinh người nhẹ như chim én, hận không thể vác bàn ghế ra bày biện, sau đó dọn dẹp lần nữa.
Trương Tiểu Giai đứng phía sau, hai tay bám vai Dương Hạ nói nhỏ:
- Thực ra Trình Nhiên không hề tệ.
Cô bạn này số lần nhắc tới Trình Nhiên còn nhiều hơn mình, Dương Hạ hơi bĩu môi, tên đó không ngờ cũng được các cô gái chú ý rồi cơ đấy.
Trình Nhiên vác bàn tới địa điểm chỉ định, xếp chồng mấy cái ghế lên để lấy chỗ, chợt thấy một người quen, là Giang Xuyên, hắn đang ở trong phòng điều khiển âm thanh.
Giang Xuyên cũng nhìn thấy Trình Nhiên, mở cửa sổ, cầm một cái băng cát xét vẫy vẫy.
Trình Nhiên không hiểu hắn có ý gì, lúc này âm nhạc đã vang lên, vũ đạo bắt đầu, trên sân khấu ánh sáng mê ly, ở hậu trường nghe nhạc đau tai.
Đoán chừng cũng chẳng có chuyện gì quan trọng đâu, đợi hết hội diễn nói chuyện cũng được, nhạc quá ồn, Trình Nhiên chỉ vẫy vẫy tay, ý bảo lát nói sau.
Không ngờ Giang Xuyên hiểu lầm, hắn đang xác nhận lần cuối, giơ cuốn băng lên, thấy Trình Nhiên không tới ngăn cản, tức là mọi thứ cứ làm theo kế hoạch.
Thực sự muốn tiếp tục à? Giang Xuyên vẫn thấy lớn gan quá, đoán chừng chỉ có Trình Nhiên mới dám làm, móa, đúng là người đến Lý đồ tể mà còn dám chống đối có khác.
Đồng thời trong lòng không khỏi nóng lên.
Chuyện này còn kích động lòng người hơn vụ đánh cược kia nhiều, rất nhiều nam sinh đều muốn làm hành động thật oanh liệt vào những ngày cuối cùng, nhưng tuyệt đại đa số chỉ dám tưởng tượng trong đầu thôi, thế nên hắn rất phục Trình Nhiên.
Hi vọng sẽ thành công ... Giang Xuyên nhìn bóng hình màu trắng uyển chuyển trên sân khấu, không khỏi khẩn trương, như thế chuyện này sẽ hoàn mỹ.
..... .....
Mặc dù đã xem qua luyện tập, nhưng khi thực sự đứng trên sân khấu, ( Nguyệt Lương Hồ) của Dương Hạ và tập thể nữ sinh vẫn rất khác biệt, bọn họ tập luyện suốt một tháng rồi, mong để lại hình ảnh thật đẹp ở ngày tháng cuối cùng trung học.
Tinh túy của vũ điệu này ở các cô gái chia làm hai hàng vẫy ống tay áo màu xanh, Dương Hạ toàn thân màu trắng như con bướm xuyên qua, bước chân lúc nhay lúc chậm, váy lụa mỏng thi thoảng vô tình phác họa lên đường nét của cặp chân dài, làn nhiều nam sinh tuổi xuân manh động nuốt nước bọt.
Âm nhạc đã đi tới phần kết, các cô gái tụ tập ở chính giữa, ống tay áo mô phỏng ao nước, Dương Hạ ở trung tâm, ngụ ý thuần khiết, quỳ gối xuống đất, người ngả ra sau, thân thể yều điệu của thiếu nữ dừng lại ở cảnh đó, đổi lấy tiếng vỗ tay vang dội bốn phía.
Du Hiểu ôm một bó hoa tươi chạy tới, nhét vào lòng Trình Nhiên đang ngồi bệt ở bậc thang phía cánh gà, giục:
- Mau mau lên, lên tặng hoa đi, phải xem biểu hiện của mày đó.
- Hả?
Trình Nhiên chẳng hiểu gì, biểu hiện cái gì:
- Mau lên, sắp kéo màn rồi.
Du Hiểu hết sức sốt ruột đẩy một cái thật mạnh:
Tặng hoa thì cũng chẳng có gì, mỗi khi kết thúc tiết mục đều có người lên sân khấu tặng hoa, đa phần là ở trong lớp an bài, cũng có người chủ động, ai nhận được càng nhiều hoa tức là càng được hoan nghênh.
Trình Nhiên nghĩ rằng đây là an bài của lớp, vì y rất ít khi để ý tới hoạt động của lớp nên không biết gì. tặng thì tặng thôi, nên y cầm hoa lên sân khấu.
Lúc này người dẫn chương trình cũng từ bên cánh gà đi lên, nữ sinh lớp bốn phấn khởi vì màn biểu diễn thành công đang lui khỏi sân khấu, Dương Hạ thấy Trình Nhiên lên tặng hoa, vì thế đứng lại đợi y.
Đột nhiên đèn sân khấu vụt tắt, một luồng ánh sáng cực mạnh chiếu xuống Trình Nhiên làm y giật mình, nhận ra trên sân khấu đột nhiên chỉ còn mình và Dương Hạ, lòng dâng lên cảm giác không lành.
Cùng lúc đó loa cũng phát ra tiếng xột xoạt.
Giang Xuyên thuộc hội học sinh, lại là người chịu trách nhiệm âm thanh ở hội diễn, tuy ở hội quán có người thao tác thiết bị, nhưng an bài củ thể ra sao vẫn nghe theo phía hội học sinh.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng truyền ra.
Với bối cảnh tiếng nhạc đó, Trình Nhiên vốn đang đi về phía Dương Hạ vội dừng bước, nhưng đã không kịp nữa rồi, lúc này y chỉ còn cách Dương Hạ có ba mét, mà trong loa phát ra giọng đọc của y.
Nếu như em yêu anh
Tuyệt đối sẽ không làm dây hoa lăng tiêu bấu víu
Bám vào cành của em để thể hiện bản thân mình;
Nếu như em yêu anh
Tuyệt đối không học theo những con chim si tình
Vì sự chở che mà hót mãi một khúc ca đơn điệu;
Ở dưới sân khấu đám học sinh bắt đầu nhốn nháo quay sang hỏi nhau.
- Cái gì thế nhỉ?
- Đọc thơ, còn là thơ tình, chẳng lẽ lại là …
- Mẹ nó, là Trình Nhiên lớp mình kìa bọn mày, còn hoa tươi nữa, ôi, thằng này hôm nay định chơi lớn rồi.
Phía dưới tiếng ồn ào ngày một lớn, bên trên giọng đọc vẫn tiếp tục.
- Thậm chí ánh mặt trời.
Thậm chí giọt mưa xuân.
Không, tất cả những điều này vẫn là chưa đủ!
Phải là một cái cây mọc cạnh em .
Rễ, bám chặt dưới đất
Lá, vươn lên trời xanh
Mỗi trận gió thổi qua
Chúng ta lại cùng nhau thăm hỏi
Nhưng mỗi người
Đều hiểu được lời nói của nhau
- Dương Hạ, bài thơ này đại biểu cho tâm ý của mình, tặng bạn.
Cái quỷ gì thế này!?
Trình Nhiên toàn thân rơi vào trạng thái đông cứng, não cũng chết luôn trong khoảnh khắc ấy.
Bởi vì ánh sáng chiếu lên người y, lúc này Trình Nhiên trừ nhìn thấy Dương Hạ gần trong gang tấc, còn không thấy gì khác, xung quanh tối om om, nhưng y đoán thế nào cũng có vô số cái mồm đang há hốc.
Hiệu trưởng Chu Thao đúng là kinh ngạc tới há hốc mồm không nói lên lời.
Những giáo viên lớn tuổi một chút thì mặt mày vô cùng khó coi, giáo viên trẻ hơn thì cười thấu hiểu " ôi bọn trẻ bây giờ ... " " đây chính là tuổi thanh xuân" ...
Giang Xuyên, Du Hiểu, cuốn băng cát xét.
Trình Nhiên sực tình, mọi thứ xâu chuỗi lại, ký ức ẩn sâu trong lòng cũng hiện lên.
Đúng là có chuyện này ... Đó là một tháng trước khi hội diễn văn nghệ, khi đó Trình Nhiên định chơi một vụ lớn, vì thế tới nhà Du Hiểu, cùng với Giang Xuyên suốt ngày vác máy nghe nhạc Sony Walkman, thu âm lại bài thơ tình trứ danh ( Cây sồi) của Thư Đình.
Nhưng mà kiếp trước không xảy ra chuyện này, đó chỉ là một câu nói đùa, thiếu niên vào lúc phấn khích đột ngộ nổi lên dũng khí, giống như biết số điện thoại của cô gái, sau đó bị đám bạn xúi bảy, bấm số ...
Kiếp trước lúc này trong nhà y vì chuyện công ty cha sắp giải tán, mẹ thì chuẩn bị bán đứt tuổi nghề, tương lai gia đình bấp bênh, hai vợ chồng cãi vã liên hồi, Trình Nhiên làm gì có tâm trạng nữa, mà Du Hiểu cũng chẳng cho rằng y có thể thành công, nên qua đi như lời nói đùa chẳng ai nhắc tới.
Ai ngờ trùng sinh tới giờ, sự thay đổi của Trình Nhiên thế nào, Du Hiểu là người rõ hơn ai hết, làm hắn nhận định Trình Nhiên có cơ hội thành công.
Thế là .... Trình Nhiên trong quá khứ lại lần nữa tự đào hố chôn bản thân mình hiện giờ.