“ Vô nghĩa, vô nghĩa, mọi việc tôi làm hai năm qua thành vô nghĩa rồi. Tần Tây Trăn giọng nghèn nghẹn, thất vọng lẫn bất lực: “ Giờ tôi đã hiểu vì sao cha tôi chỉ mong tôi được ổn định yên bình, nếu tôi đi trên con đường này, đón chờ phía trước không biết có bao nhiêu chuyện bẩn thỉu như vậy. Tôi tránh được lần này, liệu tránh được lần sau không? Hay đến một lúc nào đó, đợi tôi phấn đấu mà không ý nghĩa gì, tôi chính là người sẽ chủ động leo lên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.