Mục lục
Trùng Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiều tà vàng rực, bóng mây tụ tập ở phương xa, nắng chiều xuyên qua mây chiếu xuống cột sáng hình trụ, ánh sáng cuối cùng trong ngày sắp biến mất khỏi bầu trời thành phố nhỏ, ẩn sau lưng rặng núi xa.

Ở trong góc của ngôi trường sơ trung phía đông nam thành phố đó, sau tấm ván chắn, Trình Nhiên và Du Hiểu bắt gặp một đôi nam nữ đang nhiệt tình như lửa.

Cái tấm ván che chắn này của công ty cấp nước chắc là được tái chế nhiều rồi, lớp sơn màu lam bên ngoài đã phai cả, bên trên còn có rất nhiều lỗ thủng. Du Hiểu chổng mông khom người nhìn qua cái lỗ tương đối lớn, vừa vặn thấy cô gái vẫn mặc trang phục biểu diễn và nam sinh cao ráo quấn lấy nhau, với thiếu niên đang độ tò mò về giới tính, không khác gì cánh cửa thế giới đang mở ra trước mặt.

Du Hiểu thì thầm với cái giọng khàn khàn:

- Em nữ sinh đó ở lớp số sáu đấy, tên gì nhỉ ... À Thẩm Mộng! Đúng, đúng, lại còn là ủy viên kỷ luật của lớp nữa, không ngờ ... Oa, kia là ngực con gái sao ... trắng quá, hơn bánh bao …

Trình Nhiên không nhìn, thừa biết có chuyện gì rồi, khẽ đá đít Du Hiểu một cái cảnh cáo.

Du Hiểu hiển nhiên không thèm để ý, mắt dán sát vào cái lỗ, đầu muốn chui qua đó luôn:

- Nam là ... là , trời, Tạ Phi Bạch, hắn là lão đại Nhất Trung đấy, nghe nói cha hắn là chủ tịch công ty Hoa Cốc ...

Nơi có người là có giang hồ, đó là đạo lý ngàn năm bất biến, thế nên trường học thành cái giang hồ nho nhỏ cũng chẳng lạ, cho dù thời này hay thời sau, cái chuyện đậm mùi giang hồ như tôn lão đại trường không hề thay đổi.

Có điều Trình Nhiên đã nhảy ra khỏi giai đoạn này quay đầu nhìn lại, cảm giác có thứ thú vị khác ... Lão đại Nhất Trung kia đấy.

Còn tập đoàn Hoa Cốc là quốc xĩ số một số hai ở thành phố Sơn Hải rồi, đầu tư xây dựng rất nhiều công trình cơ sở, trước khi khách sạn Phúc Tinh tới thì khách sạn và quảng trường nổi tiếng nhất ở Sơn Hải đều có bàn tay của công ty này. Trước kia Hoa Cốc là một quốc xĩ bình thường thôi, về sau có vẻ do lãnh đạo mới có năng lực, liên tục vung đao cải cách, khiến một quốc xĩ sa sút liên tục bay cao, trở thành ông lớn ở Sơn Hải.

Lúc này tâm tư của Trình Nhiên không ở đôi nam nữ đang làm chuyện người lớn mà bay đi nơi khác rồi, vì y nhớ láng máng có chuyện rất lớn xảy ra với công ty này, chỉ là chuyện gì thì không xác định được.

Ôi, có cả đống ký ức đôi khi cũng phiền lắm.

- Trước kia tao nghe nói thằng Tạ Bạch Phi này tí tuổi đầu đã biết chơi bời trai gái rồi, không ngờ nát thế này, tháng trước thôi bạn gái hắn là Tạ Giai của lớp số 7 mà ...

Du Hiểu nghiến răng nghiến lợi, nghe có vẻ căm phẩm lắm, còn thực ra à, đang hâm mộ ghen tỵ tới phát cuồng rồi ... Cô nữ sinh đang thở hổn hển mặc cho Tạ Phi Dương rờ rẫm từ trên xuống dưới kia cũng chẳng phải nữ thần gì, nhưng mà nếu Du Hiểu lân la tới gần người ta, e cũng bị ném cho cái nhìn coi thường:

- Tạ Phi Bạch, mày dám cướp bạn gái của tao à?

Một tiếng quát thình lình cùng với đó là tiếng bước chân lộn xộn truyền tới.

Trình Nhiên nghe vậy cũng ngồi xuống kiếm cái lỗ xem tình hình.

Chỉ thấy một nhóm nam sinh chừng bảy tám đứa ở phía đầu kia xông tới, Tạ Phi Bạch và nữ sinh tên Thẩm Mộng vội vàng tách nhau ra, cô gái hoảng loạn chỉnh lại y phục xộc xệch. Tạ Phi Bạch quay người, Trình Nhiên nhìn rõ, hắn cao chừng mét tám, đầu đinh, tai còn gắn mấy cái khuyên tai.

Bên kia có nam sinh đang hùng hổ đi tới chắc là bạn trai của Thẩm Mộng rồi, đám đồng bọn thì có vẻ kiêng kỵ Tạ Phi Bạch, cho nên đứng xa xa nhìn.

- Đỗ Bân.

Du Hiểu khoe kiến thức rộng rãi của mình:

- Lớp số 6 đấy, cũng có tiếng lắm, xưa nay hay va chạm với Tạ Phi Bạch ...

Trình Nhiên dở khóc dở cười, đây là chuyện vớ vẩn gì thế ... Trong ấn tượng của y, hồi sơ trung mọi người đều rất đơn thuần cơ mà, kiểu thích cô gái nào cũng lén lút cho thư vào ngăn bàn, nhìn nhau một cái là đỏ mặt ấy.

Té ra chẳng qua là y ngây thơ mà thôi.

Nam sinh tên Đỗ Bân cũng rất cường tráng, thuộc đội bóng rổ của trường, hai mắt đỏ ngầu đi về phía đôi nam nữ, run run chỉ Tạ Phi Bạch, không nhìn Thẩm Mộng, ra vẻ yêng hùng:

- Chuyện không liên quan tới nữ nhân, tao với mày dùng cách nam nhân giải quyết với nhau.

Không ngờ Thẩm Mộng chặn trước mặt Tạ Phi Bạch, bặm môi nói:

- Anh, anh định làm gì cứ nhắm vào em ... Không liên quan tới anh ấy.

Nhưng lại đúng lúc này lưng Thẩm Mộng bị người ta đẩy một cái, Tạ Phi Bạch đẩy cô về phía Đỗ Bân:

- Đấy, trả cho mày.

Thẩm Mộng hồn xiêu phách lạc lảo đảo bước về phía Đỗ Bân vài bước, sau đó quay đầu lại, mắt đẩy vẻ không tin nổi nhìn Tạ Phi Bạch mặt tỉnh bơ như không có gì.

Bộ dạng đáng thương ấy, ngay cả Du Hiểu cũng phải siết chặt nắm tay:

- Đúng là thứ khốn nạn.

Vừa mới rồi còn cùng con gái nhà người ta triền miên nóng bỏng, nữ sinh ở tuổi này là lúc mới chớm nở tình đầu, kết quả là chớp mắt bị Tạ Phi Bạch phẩy tay ném đi như rác, thêm vào cái vẻ mặt vô tình đó, hiển nhiên là chẳng coi Thẩm Mộng ra cái gì. Trình Nhiên cũng muốn xông ra đập một trận, cái loại này mới tí tuổi đầu đã sống đốn mạt như vậy, lớn lên còn thành cái gì?

Mấy nam sinh vốn kiêng kỵ Tạ Phi Bạch cũng tức giận bước tới, Đỗ Bân càng mặt mày vặn vẹo hung tới vô cùng:

- Tạ Phi Bạch, tao đánh chết mày.

Tạ Phi Bạch không kịp đề phòng, bị Đỗ Bân như con trâu điên húc ngã lăn ra đất, hắn cũng không vừa, nhịn đau lăn tròn một cái trên mặt đất, đạp vào ống đồng Đỗ Bân ...

Lúc mới đầu còn đánh đấm ra gì này nọ lắm, bên này một đấm, bên kia một đá, Tạ Phi Bạch vừa đánh vừa lui, mấy nam sinh xông tới bị hắn đấm trúng mặt. Nhưng dần dần Tạ Phi Bạch bị bao vây, quyền cước từ bốn phương tám hướng ập tới, bộ đồ thể thao của Tạ Phi Bạch toàn dấu chân cùng vết rách, che chắn không xuể.

Tạ Phi Bạch vừa ngã xuống đất một cái, đám người kia đá túi bụi, Đỗ Bân đánh thấm mệt, định thôi rồi nhìn thấy Thẩm Mộng khóc nức nở, thế lừa giận vừa nguôi một chút lại bị thiêu cháy, nhìn quanh một hồi, chạy đi nhặt lấy viên gạch ...

Không xong rồi, lúc này mà không can thiệp e là chết người như chơi, không suy nghĩ một giây, Trình Nhiên lấy hết sức lực đẩy mạnh tấm chắn kim loại, tuy không đổ nhưng nó phát ra tiếng kin kít rợn sống lưng, đám người Đỗ Bân lập tức dừng tay, ngay cả Tạ Phi Bạch nằm co quắp trên mặt đất cũng nhìn về phía này.

Trình Nhiên và Du Hiểu nối nhau từ phía sau đi ra.

Thẩm Mộng không khóc nữa, vừa giận dữ vừa xấu hổ, định chạy đi lại không dám.

Đám người Đỗ Bân thấy có người xen ngang nhất thời không có phản ứng gì, nhưng ánh mắt gườm gườm nhìn bọn họ.

Du Hiểu cuống hết cả lên, hắn có định ra đâu, ai mà biết Trình Nhiên lại nổi cơn điên, bị bao nhiêu ánh mắt nhìn vào, đầu óc thác loạn thế nào chỉ bầu trời sau lưng đám Đỗ Bân:

- Đĩa bay! Đĩa bay kìa! Mau nhìn xem có đĩa bay.

Chẳng ai nhìn đĩa bay hết, cả đám người chuyển sang nhìn Du Hiểu, cứ như nhìn thằng thiểu năng.

Một tên trong đó lên tiếng:

- Mày cứ như chưa ai xem phim Châu Tinh Trì vậy, mày đang bày trò hề à?

Trình Nhiên cũng xấu hổ không để đâu cho hết vì thằng bạn này, mày làm cái gì vậy hả trời?

Nhưng mà có vẻ tình hình không tệ, đối phương xao lãng rồi.

- Chạy, còn đợi gì nữa?

Tranh thủ những người khác đều đổ dồn chú ý vào hai thằng ngốc mới tới, Trình Nhiên thấy Tạ Phi Bạch đã bò dậy lồm ngồm bò dậy, hét một tiếng kéo tay hắn rồi co cẳng chạy về phía cổng trường:

Vốn Trình Nhiên cũng đang nghĩ cách đánh lạc hướng đám Đỗ Bân, không ngờ Du Hiểu xuất chiêu thần kỳ như thế, vừa hét vừa chạy thục mạng, không khác gì thỏ hoang trên thảo nguyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK