Ban nhạc tập luyện dần vào guồng, Tần Tây Trăn hài lòng, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, ý bảo Trình Nhiên ngồi xuống: “ Trình Nhiên, em thấy rồi chứ, âm nhạc chính là như vừa rồi tôi hát đấy. “ Trình Nhiên khẽ gật đầu. “ Tôi biết, em cảm thụ được giọng hát của tôi. Tựa như chúng ta ngồi gần nhau thế này, song mỗi người có một thế giới riêng, có giá trị quan khác nhau, có trải nghiệm khác nhau, dù có dùng từ ngữ nói chuyện thì em không hiểu tôi, tôi không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.