Chương 110: Đạo lý (thượng)
"Từ hôm nay trở đi, Linh Lung các đã không còn cái thuyết pháp Ninh chưởng giáo."
Lãng Triêu Sa nói như vậy, trong ánh mắt y nhìn về phía Từ Hàn tràn ngập vẻ đùa cợt.
"Ý ngươi là sao?" Tống Nguyệt Minh ở một bên cau mày hỏi, hiển nhiên còn có chút khó hiểu đối với lời này.
"Ý ta là sao?" Lãng Triêu Sa lặp đi lặp lại lời Tống Nguyệt Minh, ánh mắt của y lướt qua, con ngươi chợt nheo lại. "Ý chính là từ hôm nay trở đi, ngày các ngươi cáo mượn oai hùm, gây họa Linh Lung các đã kết thúc."
"Sao Lãng sư huynh lại nói như vậy, ta cùng Từ huynh cũng chưa bao giờ làm chuyện nhục tới tông môn. Có câu là trưởng giả vi tôn, Lãng sư huynh thân là đệ tử thân truyền, lẽ ra phải lấy thân làm gương, sao có thể nói bậy phỉ báng như thế, chẳng phải đã mất đi thể thống, đây mới là thực sự nhục nhã môn phong!”
Tống Nguyệt Minh tính tình rất mãnh liệt, gã nghe Lãng Triêu Sa nói như vậy, trong lòng tất nhiên là không cam tâm, gã căn bản không rảnh lo lắng giữa hai người chênh lệch thân phận thật lớn, khi đó liền há miệng tranh luận.
Trong thế giới của gã, luôn cho rằng chuyện trên đời này chỉ cần đứng vững một chữ lý sẽ không có gì bất lợi. Lại không biết tất cả đạo lý đều bày ra sau nắm đấm. Mà đây cũng là đạo lý lớn nhất trên thế gian này.
Trên đời này kỳ thật không thiếu người như Tống Nguyệt Minh.
Một số người trong số họ sau khi ăn đủ thiệt thòi sẽ hiểu được đạo lý này. Có người lại không may mắn như vậy, bọn họ sớm đã chết dưới đạo lý kia.
Mà Tống Nguyệt Minh lại nằm ở giữa hai loại người, còn chưa ăn đủ thiệt thòi, nên không hiểu được đạo lý này.
Tất nhiên chẳng bao lâu gã sẽ phải trả giá cho sự bướng bỉnh của mình.
"Im mồm!" Chỉ thấy sắc mặt Lãng Triêu Sa lập tức trở nên khó coi sau khi nghe Tống Nguyệt Minh hùng biện một phen . Y gầm lên một tiếng như vậy, vươn một tay ra.
Bốp!
Một tiếng giòn vang lên, Tống Nguyệt Minh khi đó bị Lãng Triêu Sa tát một cái hai mắt choáng váng, hai má bên phải đỏ thẫm, thậm chí ngay cả khóe miệng cũng chảy ra một chút máu tươi.
Tống Nguyệt Minh sững sờ tại chỗ, gã kinh ngạc nhìn Lãng Triều Sa, cũng nghĩ không ra vì sao y lại gặp phải như vậy.
"Nơi này nào có chỗ cho tên phế vật như ngươi nói chuyện!" Lãng Triêu Sa hung hăng tát Tống Nguyệt Minh một cái, nhưng vẫn không cảm thấy giải hận, y hùng hùng hổ hổ nói, càng phun ra một đoàn nước bọt vào trên mặt Tống Nguyệt Minh.
"Cùng là đồng môn, Lãng huynh cần gì phải như thế?" Từ Hàn lại không hề ngăn cản chuyện này một cách khó hiểu, hắn chỉ bình tĩnh nhìn Lãng Triêu Sa, trầm giọng hỏi.
"Đồng môn? Lãng Triêu Sa ta cũng không có đồng môn rác rưởi như vậy." Lãng Triêu Sa chỉ vào Tống Nguyệt Minh, rất khinh thường nói.
Giờ phút này bộ dáng Tống Nguyệt Minh có thể nói là chật vật đến cực điểm, mà đệ tử chung quanh đi theo vì cổ vũ cho Lãng Triêu Sa đắc thế lại phối hợp phát ra một trận cười vang.
Tống Nguyệt Minh cuối cùng cũng hồi phục tinh thần lại.
Gã nhìn những khuôn mặt cười nhạo mình ở chung quanh, trong bọn họ có một ít người thường ngày vẫn quen biết với gã, bình thường xưng huynh gọi đệ, Tống Nguyệt Minh đều đối xử thật tâm, cho dù có chút gút mắc thì gã cũng đều niệm theo tình đồng môn, rộng lượng nhường nhịn.
Nhưng hôm nay bọn họ lại đối xử với gã như vậy.
Chuyện khiến người ta khó có thể chấp nhận nhất trên đời này đại khái chính là như thế.
Ngươi đối xử thật lòng với họ, nhưng họ lại vứt bỏ ngươi ở thời khắc mấu chốt.
Tống Nguyệt Minh nghĩ mãi không ra, cho nên vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía những người cười nhạo gã mà hỏi: "Vì sao?”
Thanh âm của gã rất khẽ, khẽ đến mức giống như một mảnh băng trôi, đơn bạc mà âm lãnh, nhưng bên trong thì bao bọc vô cùng hoang mang.
"Tại sao?" Nhưng vấn đề như vậy lại không đủ để giải thích nghi hoặc cho gã, đổi lại chỉ là tiếng cười tùy ý của mọi người.
Bọn họ nhìn Tống Nguyệt Minh giống như nhìn kẻ ngốc, rất rõ ràng như bọn họ không hiểu gã, thật giống như gã cũng không hiểu được bọn họ vậy.
Giữa tục nhân và Thánh nhân trên đời này luôn cách một tầng tường sắt thật dày, bọn họ đều không rõ thế giới của đối phương. Mà khác nhau ở chỗ, tục nhân xưa nay luôn ôm lấy địch ý đối với những vật không giống lẽ thường, trong khi Thánh nhân sẵn sàng cố gắng đi tìm hiểu những điều khác biệt.
"Tống huynh còn không rõ sao?" Nhưng ngay lúc mọi người cười đến tùy ý, Từ Hàn vẫn thờ ơ lạnh lùng đột nhiên đi tới trước người gã, hắn nhìn thẳng vào trong mắt hoang mang của thiếu niên, tựa như mình năm đó theo lão ăn mày trở lại miếu đổ. Hắn cùng lúc đó vươn tay ra, ôn nhu xóa đi vết bẩn trên mặt Tống Nguyệt Minh.
"Còn nhớ rõ câu ta từng nói với Tống huynh về chuyện của Chu huynh không?"
"Thân làm chuyện quân tử, tâm độ lòng tiểu nhân?" Tống Nguyệt Minh nhìn Từ Hàn trước mắt, nói như vậy.
"Thói đời sau này, rất khó."
"Tống huynh nhất định phải nhớ kỹ đạo lý này, trên đời này tiểu nhân quá nhiều, nên Tống huynh muốn sống sót, hoặc là làm tiểu nhân nhỏ hơn tiểu nhân, hoặc là làm quân tử thông minh hơn tiểu nhân."
Từ Hàn nhẹ nhàng nói xong những lời này với gã, sau đó hắn căn bản không đợi thiếu niên kia hồi tưởng lại, đã đột nhiên xoay người lại.
Hắn nhìn về phía đám người đang cười đến tùy ý, ánh mắt híp lại.
"Không phải Lãng huynh muốn dẫn Từ mỗ đi gặp Tư Không trưởng lão sao?
Lãng Triêu Sa nghe vậy, lúc này mới nhớ tới chính sự, sau khi vượt qua Thiên kiếp, dường như tính tình vị Thái thượng trưởng lão kia càng thêm nóng nảy, y cũng không dám khiến đối phương nổi giận, bởi vậy khi đó thu hồi tiếng cười, lại hung hăng trừng mắt nhìn Tống Nguyệt Minh một cái, quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, cực kỳ khinh thường nói: "Ừ, vậy mời đi!”
Nói xong liền ý bảo Từ Hàn đi trước, đám người mình đuổi theo ở phía sau, nghiễm nhiên đối đãi hắn như tù nhân.
"Lãng huynh đã một đường vất vả, con đường đi Huyền Hà Phong này vẫn nên do Từ mỗ mang theo Lãng huynh đi."
Từ Hàn khi đó lại lắc đầu, vẻ mặt ý cười nói.
"Ý gì" Lãng Triều Sa nghe vậy sửng sốt, cũng không hiểu được ý trong lời nói của hắn.
Nhưng ngay khi câu hỏi của y mới hỏi ra một nửa, y đã ngừng lại.
Chỉ thấy Từ Hàn nhanh chóng tiến người lên, một bàn tay quấn vải trắng vào lúc đó cũng dần dần phóng đại trong con ngươi Lãng Triêu Sa, cho đến khi chiếm toàn bộ tầm nhìn của y.
Trong phủ Tế Thế của Huyền Hà Phong, Long Tòng Vân tâm tình phấn chấn ngồi ở vị trí bên phải thủ tọa, sắc mặt lạnh lẽo không nói một lời nhìn Ninh Trúc Mang ở đối diện.
Y rất cao hứng, Tư Không Bạch đạt tới Tiên cảnh, để cho tình cảnh y bị Ninh Trúc Mang áp bách trước đó bị phá vỡ trong nháy mắt, không chỉ Ninh Trúc Mang bị bãi miễn chức chưởng giáo. Tư Không Bạch lại càng lực bài chúng nghị đẩy y lên vị trí này.
Vì thế y từ tội nhân diện bích hối lỗi trên Đại Hoàn Phong, lắc mình biến đổi trở thành chưởng giáo chân nhân của Linh Lung các.
Y vừa nghĩ đến lúc Ninh Trúc Mang sắc mặt khó coi đến cực điểm bị cởi bỏ áo bào đen thất tinh của chưởng giáo, Long Tòng Vân liền cảm thấy cổ ác khí trong lòng cuối cùng cũng được giảm bớt. Mà đáy lòng lại cảm kích càng tràn đầy trong lời nói đối với vị Tư Không trưởng lão trên đài cao kia.
Linh Lung các xưa nay có tổ huấn, vị trí chưởng giáo chỉ rơi xuống trên Huyền Hà Phong, hiện giờ Tư Không Bạch làm việc như thế lại có vẻ không tôn trọng tổ huấn bậc tiền bối, nhưng lão đã tu thành Địa Tiên cho nên hiển nhiên cũng không hề quan tâm những chuyện này, chỉ một câu đối đãi đặc thù, đã đè thanh âm phản đối xuống, cho dù vị Chung Trường Hận có danh xưng Đại Diễn Kiếm tiên kia cũng im lặng không nói đối với việc này.
Phe của Ninh Trúc Mang thất thế, mà ngược lại phe của Long Tòng Vân lại đắc thế.
Trong phủ Tế Thế nhìn như bình tĩnh này lại là dòng nước ngầm mãnh liệt, mọi người bất kể là trưởng lão chấp sự, hay là những đệ tử thân truyền kia khi đó đều trầm mặc không nói. Ngay cả Diệp Hồng Tiên được coi là thân cận nhất với Tư Không Bạch cũng không biết vì sao, chỉ cúi đầu uể oải đứng ở phía sau lão, không hề nhúc nhích. Trái lại vị Phương Tử Ngư ngồi ở cuối đại điện kia, giờ phút này lại không ngừng nhìn ra phương hướng bên ngoài điện, dường như đang lo lắng chờ đợi cái gì đó. Nhưng cho dù tính tình nàng nhanh nhẹn, bây giờ vẫn phải cẩn thận từng li từng tí, không dám phát ra một chút thanh âm. Mà trong đại điện to lớn này ngoại trừ tiếng vang nhẹ khi ngón tay của Tư Không Bạch trên đài cao gõ vào mặt bàn, đúng là không tìm được nửa phần động tĩnh khác.
"Sư tôn, khách khanh Huyền Hà Phong Từ .....Từ Hàn tới." Lúc này một vị nam tử chừng ba mươi tuổi đột nhiên chui vào trong đại điện phủ Tế Thế, chỉ thấy hắn vẻ mặt bối rối nhanh tới trước mặt Long Tòng Vân, thanh tuyến run rẩy chắp tay nói.
Đại điện im lặng lúc đó đột nhiên sống lại, Diệp Hồng Tiên ngẩng đầu lên, Phương Tử Ngư duỗi cổ, ngay cả vị Ninh Trúc Mang vẫn im lặng không nói kia cũng lập tức ném một đạo ánh mắt về phía nam tử kia.
Long Tòng Vân nhíu nhíu mày, y có chút không vui, lúc trước y đã theo ý của Tư Không Bạch phái đệ tử đi tìm Từ Hàn đến đây, bọn họ ở đây cũng vì chờ đợi khách khanh Huyền Hà Phong được Ninh Trúc Mang đề bạt lên này, đây vốn là chuyện trong dự liệu. Nhưng môn hạ của y lại lỗ mãng như thế, điều này ít nhiều khiến y cảm thấy mất mặt.
Dường như cũng cảm nhận được điểm này, vị lão giả trên đài cao kia dừng động tác gõ vào bàn trước người.
Lão khẽ di một tiếng, cũng quay đầu nhìn tới nơi này. Thanh tuyến nhẹ nhàng kia làm cho Long Tòng Vân nhất thời không thể nắm rõ lão buồn hay vui, nhưng trong lòng lại nhảy dựng lên, có chút bối rối.
"Tới là tới, vội vội vàng vàng làm cái gì, hắn còn có thể ăn ngươi ư?" Y vội vàng quát lớn, trong lòng lại tính toán sau khi kết thúc, nhất định phải xử lý người báo tin này một phen.
Hiện giờ y làm chưởng giáo Linh Lung các này, đệ tử dưới trướng làm việc đương nhiên cũng phải thể diện một chút, nếu không chọc cho Tư Không Bạch nổi giân, cũng không cần tưởng tượng hậu quả rồi.
Thế nhưng y còn chưa nói hết lời này, cửa lớn phủ Tế Thế chợt truyền đến một tiếng trầm đục, đại môn ngay lúc đó đã bị người dùng chân hung hăng đá văng ra, mà có một vật thật lớn cũng bị ném thật mạnh vào trong đại điện.
Mọi người lúc này vội vàng nhìn lại, phát hiện vật bị ném tới kia lại là một vị nam tử.
Nam tử kia khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi, nhìn quần áo dường như còn là đệ tử trên phong, nhưng mặt y lại giống như bị người ta tát liên tục mấy trăm cái, sưng đỏ không khác gì một quả bí ngô, giờ phút này hai tròng mắt nhắm nghiền, đã lâm vào hôn mê.
"Triêu Sa?" Long Tòng Vân cũng nhìn một hồi lâu mới nhận ra nam tử hôn mê bị ném vào trong điện đúng là môn sinh đắc ý của y, Lãng Triêu Sa!
"Khách khanh Huyền Hà Phong - Từ Hàn bái kiến chư vị trưởng lão chấp sự!
Mà lúc này, một đạo thanh âm cũng theo đó truyền đến.
Âm thanh kia trong suốt sáng ngời.
Đường đường chính chính, trung khí mười phần.
Mặc dù không có lực lôi đình, nhưng lại có thể xuyên qua tai.