Từ Hàn đi tới đầu thành không lâu, đám người Lâm Thủ đã nghe tin chạy tới.
Mọi người xuyên thấu qua bóng đêm nhìn dòng người rậm rạp bắt đầu động đằng sau tường thành, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Cho dù Từ Hàn cũng chưa từng thấy được tình cảnh như vậy.
Mục Cực hiển nhiên là một vị tướng lĩnh rất kiệt xuất, dưới sự chỉ huy của y, quân địch ngoài thành phát động xung phong một cách có trật tự, trận hình hùng hổ lại không thấy chút hỗn loạn nào. Tựa như hàng ngàn sĩ tốt nghiễm nhiên trở thành một chỉnh thể dưới sự khống chế của y.
"Bảo vệ cửa thành, Cung tiễn thủ vào vị trí!"
Lâm Thủ đồng dạng cũng là dũng tướng chinh chiến nhiều năm, lão phản ứng lại trước tiên, cao giọng quát tới.
Sĩ tốt dưới tay đã đi theo nhiều năm, được lão điều động một cách thuận buồm xuôi gió, mệnh lệnh như vậy mới được truyền ra đã có từng hàng Cung tiễn thủ lập tức phân tán ra các chỗ, chỗ cửa thành có mấy trăm vị sĩ tốt dáng người cường tráng gắt gao đè ép cửa thành, tránh cho đại môn bị quân địch công phá, mà phía sau lại có một đoàn Đao phủ thủ xếp thành từng hàng, phòng ngừa bất trắc.
Đại chiến sắp buông xuống.
Chỉ nghe quan truyền lệnh quát to một tiếng, mũi tên lóe lên hàn mang u lãnh, cắt phá bóng đêm, giống như một cái thác nước màu bạc chiếu nghiêng xuống.
Máu tươi nở rộ ở trong quân địch ngoài thành, kèm theo đó còn có từng tiếng kêu rên đau đớn tê tâm liệt phế.
Mà sau khi bắn ra một mũi tên, cung thủ hàng trước lui ra, cung thủ hàng sau tiến tới, kéo cung, hết dây, thả lỏng.
Phực!
Nương theo tiếng vang nhỏ như vậy hội tụ thành sấm rền, lại là một đạo lưu quang màu bạc rơi xuống.
Các Cung tiễn thủ gồm hai người một tổ, phối hợp có thể nói là thiên y vô phùng, từng đạo tên sắc trút xuống, giữa hai người nối tiếp nhau không ngừng nghỉ chút nào. (Nghĩa bóng của thành ngữ “Thiên y vô phùng” (Áo trời không kẽ hở) ban đầu là chỉ quần áo của tiên nữ mặc không hề có khe hở. Sau này người ta dùng để chỉ những kế hoạch, những tác phẩm thơ văn, vv cực kì nghiêm ngặt , không hề có bất kì sai sót thiếu sót nào cả.)
Đám người đông đúc kia còn chưa giết đến cửa thành đã lưu lại mấy ngàn thi hài.
Sau đó, ngay khi mọi người trầm mắt chờ đợi, chờ đại quân Mục Cực phát động thế công mãnh liệt như sóng triều.
Một cảnh khiến người nghẹn họng nhìn trân trối đã xảy ra.
Đại quân mênh mông như biển trong nháy mắt tiếp cận tường thành lại như thủy triều lui đi.
"Đây là..."
Từ Hàn mở to tròng mắt nhìn tất cả, hiển nhiên mọi thứ vượt xa dự liệu của hắn.
"Đây là đi rồi?"
Diệp Hồng Tiên ở một bên chạy tới chớp chớp mắt, cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút không thể tưởng tượng nổi.
Mọi người toàn thân đề phòng nhìn tình huống của quân đội ngoài thành chừng một khắc đồng hồ, cho đến khi xác nhận đối phương hoàn toàn trở lại doanh trướng xa xa, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
Bọn chúng thực sự rút lui.
Từ Hàn cau mày nghi hoặc nhìn về phía đám người Lâm Thủ ở bên.
Đã thấy sắc mặt Lâm Thủ và Lộc tiên sinh giờ phút này đều ngưng trọng, rất là khó coi.
"Mục Cực này..."
Lộc tiên sinh nhíu lông mày.
"Quả thật cao minh."
Lâm Thủ biểu hiện ra vẻ mặt cười khổ.
Đám người Từ Hàn vẫn không rõ nguyên nhân, đang muốn đặt câu hỏi thì Chu Chương ở một bên lại chợt nói.
"Mục Cực đã quen dùng thủ đoạn, hắn chắc chắn chúng ta không dám ra khỏi thành ứng chiến mà chỉ có thể phòng thủ. Bởi vậy dùng sĩ tốt giả vờ công thành, chờ sau khi chúng ta bày tư thế xong lại lui đi, lặp đi lặp lại mấy lần như thế sẽ vừa tiêu hao ý chí của chúng ta, đồng thời cũng làm cho chúng ta không phân biệt được rốt cuộc lần nào mới thực sự là tiến công, chỉ cần chúng ta có một chút lười biếng thì chỉ sợ sẽ rơi vào cái bẫy của hắn."
Từ Hàn nghe đến đó mới hiểu được một chút, nhưng hắn nhìn ngàn thi thể vĩnh viễn nằm lại ngoài quan kia, nhíu nhíu mày, vẫn có chút khó hiểu.
"Nhưng mấy ngàn cỗ nhân mạng này không phải là nằm xuống nơi này một cách vô ích sao?"
Từ Hàn cũng không phải là một người đa sầu đa cảm, hắn đã làm Tu La mấy năm, sớm đã xem nhạt chuyện sống chết, nhất là tính mạng của những người không liên quan đến mình, thậm chí là địch nhân.
Nhưng điều khiến hắn khó hiểu chính là Mục Cực tặng cho bọn họ mấy ngàn mạng người, lại không lấy được bất kỳ thu hoạch nào, đây mới là chỗ khiến hắn hoang mang.
"Nếu là Mục Gia quân thì hắn đương nhiên sẽ luyến tiếc, nhưng đây lại là .."
Chu Chương nhíu mày,
"Sĩ tốt Hạ quốc, hắn đương nhiên có thể tiêu xài tùy ý, về phần thu hoạch thì rất nhanh ngươi sẽ biết."
Từ Hàn nghe vậy yên lặng một lúc...
Hắn đột nhiên có nhận thức sâu hơn đối với hai chữ chiến tranh đơn giản này...
......
Sáng sớm thứ hai.
Từ Hàn rõ ràng hiểu được thu hoạch trong miệng Chu Chương đến tột cùng là ám chỉ cái gì.
Lúc giờ Dần rạng sáng, đại quân của Mục Cực đã phát động cuộc tấn công thứ hai, mà ngay vừa rồi, bọn chúng đã đánh tới lần thứ ba.
Cùng giống hệt như lần đầu tiên, đều là đánh nghi binh.
Cũng để lại hàng ngàn thi thể.
Thống kê qua loa một phen thì ba lần đánh nghi binh đã khiến Mục Cực tổn thất khoảng chừng bảy ngàn nhân mã, nhưng vẫn không tạo thành một chút uy hiếp đối với cửa thành Đại Hoàng thành.
Nhưng sĩ tốt Đại Hoàng thành sau khi thức trắng một đêm lại cực kỳ mệt mỏi.
Mục Cực nắm thời gian rất chuẩn, gần như mỗi lần đều chọn lúc mọi người muốn ngủ hoặc mới ngủ phát động tiến công.
Y tiến công nhìn như không có quy tắc nhưng thực ra lại ẩn giấu huyền cơ, tựa như y không có ý định cho Đại Hoàng thành bất kỳ cơ hội thở dốc nào, y muốn dùng mười vạn quân đội triều Hạ trên tay cứng rắn kéo sụp sĩ tốt trên thành này.
Dương mưu như vậy, vừa âm tàn vừa độc ác, ngay cả đối với địch hay bản thân mình đều như vậy.
"Tiểu Hàn, mau ăn chút gì đó."
Lúc Từ Hàn nghĩ đến những chuyện này, Sở Cừu Ly mặt mũi đầy râu quai nón đã bưng mấy chén cháo gạo đi lên trên tường thành.
Gã thân thiết đưa một chén trong đó cho Từ Hàn, sau đó phân phát cho sĩ tốt chung quanh.
Lúc đưa cho Lâm Thủ, ánh mắt hai người chỉ giao nhau trong khoảnh khắc, rồi lại cực kỳ ăn ý gạt sang một bên, không lộ dấu vết, không ai có thể phát hiện ra sự khác thường giữa bọn họ.
Từ Hàn uống cháo gạo, cháo ấm tràn xuống bụng khiến hắn cảm thấy tinh thần tốt hơn một chút, hắn dù sao cũng là tu sĩ luyện thể Tử Tiêu cảnh, mấy ngày không ngủ cũng sẽ ảnh hưởng không quá lớn đối với hắn, nhưng khi hắn trầm mắt nhìn sĩ tốt xung quanh, lại thấy bọn họ hiển nhiên không có bản lĩnh như mình, cả đám thần sắc mệt mỏi, hiển nhiên đối với bọn họ thì một đêm này cực kỳ chật vật.
"Cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp."
Hắn âm thầm nghĩ, đảo mắt nhìn sắc trời ngoài thành, không thể sánh với trong đêm, tầm nhìn bên ngoài Đại Hoàng thành giờ phút này rộng mở, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra đại khái quân địch đến tột cùng phái ra bao nhiêu sĩ tốt.
Từ Hàn nghĩ nếu Mục Cực lại đánh nghi binh, có thể sắp xếp sĩ tốt nghỉ ngơi, hồi phục theo từng nhóm, mặc dù không thể tiêu trừ hoàn toàn mệt mỏi do thức trắng đêm, nhưng cũng tốt hơn một chút so với việc cứ bị đối phương nắm mũi dẫn đi.
Thế nhưng một canh giờ sau, chuyện xảy ra lại nhanh chóng làm cho Từ Hàn ý thức được chênh lệch giữa mình và Mục Cực rốt cuộc lớn đến như thế nào.
Giờ Dần chuẩn bị hết, giờ Ngọ chưa tới.
Lâm Thủ tiếp nhận ý kiến của Từ Hàn, sắp xếp các sĩ tốt chia nhau thành từng nhóm nghỉ ngơi, chỉ để lại một số ít cảnh giới ở cửa thành.
Ô!
Lúc này, ngoài thành lại vang lên tiếng kèn xung phong của Mục Gia quân.
Từ Hàn canh giữ trên tường thành trầm mắt nhìn lại, đã thấy đội ngũ khoảng chừng một ngàn người đi ra từ trong doanh trướng Mục Cực.
Từ Hàn nhíu mày.
1.000 người? Dùng số lượng như vậy muốn uy hiếp Đại Hoàng thành thì không khỏi quá mức ngây thơ một chút.
Đương nhiên hắn cũng không cho rằng Mục Cực sẽ ngu xuẩn đến mức này, cho nên hắn nhíu mày khẩn trương nhìn chăm chú vào hướng đi của một ngàn người kia.
Mà điều làm cho Từ Hàn kinh ngạc chính là hơn một ngàn người kia sau khi đi ra khỏi đại doanh, liền mạnh mẽ hướng đại hoàng thành phát động xung phong.
Hành vi quỷ dị như vậy thoạt nhìn ít nhiều có chút buồn cười.
Thật giống như một con kiến hôi giương nanh múa vuốt với một con voi.
Nhưng tình cảnh quỷ dị như vậy khi chiếu vào mắt Từ Hàn, chỉ sau vài hơi thở đã thấy vẻ sợ hãi nổi lên trên đuôi lông mày hắn.
1.000 người đó...
Bay lên...
Đúng vậy, bọn chúng bay lên, phóng về phía Đại Hoàng thành.
......
Thiên Thú cảnh!
Từ Hàn sau mấy hơi thở ngây người, đã mạnh mẽ phục hồi tinh thần lại.
Tu hành đến cảnh giới thứ năm, sau khi đạp tới Thông U cảnh thì tu sĩ hóa thành Thiên Thú cảnh sẽ có được một năng lực mà tu sĩ tầm thường khó có thể đạt tới -- phi hành.
Một ngàn cường giả Thiên Thú cảnh trở lên...
Đó là một chuyện cực kỳ đáng sợ.
Tu hành gồm bảy cảnh, ba cảnh đầu mặc dù sẽ bị tư chất thiên phú ảnh hưởng, nhưng chỉ cần thân thể không có tai họa ngầm thì gần như đều có thể đạt tới, khác biệt chỉ là thời gian mà thôi. Đến cảnh giới thứ tư chính là cánh cửa lớn thứ nhất, rất nhiều tu sĩ đều sẽ dừng bước ở trước một cái ngưỡng cửa này, mà khi tiến về phía trước thì mỗi một cảnh đều sẽ cực kỳ khó khăn, nói là một cái rãnh trời cũng không quá đáng.
Phóng mắt nhìn Đại Chu muốn tìm được ngàn vạn người tu sĩ ở ba cảnh giới đầu thì tuyệt đối cũng không khó khăn.
Nhưng đến cảnh thứ tư, số lượng sẽ như gặp vách đá rơi xuống, tu sĩ cảnh giới thứ năm Thiên Thú cảnh trở lên lại càng ít đến đáng thương, gần như mỗi một người đặt ở trong tông môn đều là nhân vật cực kỳ trọng yếu, cho dù là đại tông môn như Linh Lung các thì cường giả Thiên Thú cảnh cũng không quá mấy trăm người. Mà Mục Gia quân trong tay Mục Cực có số lượng cường giả như vậy, lại là một chuyện khiến Từ Hàn không thể dự liệu được.
Đương nhiên ngược lại sẽ có độ khó đột phá cực lớn, đã định trước mỗi một cảnh thuộc ba cảnh giới phía sau sẽ khác biệt với phía trước rất nhiều.
Một ngàn cường giả Thiên Miêu Cảnh này từ một mức độ nào đó mà nói thực sự có lực lượng đủ để uy hiếp Đại Hoàng thành.
Tốc độ của bọn chúng cực nhanh, trong nháy mắt đã đi tới trên không trung cách Đại Hoàng thành năm trượng.
"Nhanh lên! Nổi trống!"
Lâm Ngự Quốc ở bên cùng Từ Hàn phụ trách giám thị tình hình nơi này nhướng mày, hô to.
Tiếng trống nặng nề vang lên, nhóm tướng sĩ và các sĩ tốt đều lập tức bừng tỉnh từ trong giấc ngủ.
Mà từng đạo kiếm khí, đao mang, thậm chí chân nguyên cả cực kỳ thuần túy khi đó từ trong tay ngàn gã cường giả Thiên Thú cảnh tế xuất đổ ra đầu thành Đại Hoàng thành.
Cỗ lực lượng kia khổng lồ cỡ nào, cho dù Từ Hàn cũng phải vận dụng tất cả lực lượng quanh thân đến chống đỡ, huống chi là những sĩ tốt tầm thường kia, chỉ đối mặt một chốc đã có mấy ngàn người tránh né không kịp, bị lực đạo kia đánh trúng, phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi ngã xuống đất.
"Muốn chết!"
Mà lúc này, những tướng lĩnh đang nghỉ ngơi kia đã đồng loạt chạy tới, trong đó cường giả cùng cảnh đồng loạt phát ra một tiếng quát to, chân nguyên quanh người bắt đầu khởi động, kiếm ý đao mang dồn dập mà ra.
Nhất là vị thống lĩnh Hầu Lĩnh tu vi Đại Diễn cảnh của quân Thiên Sách phủ kia, càng dẫn đầu vọt tới đầu thành, trong tay vung lên, chân nguyên như thủy triều trút xuống, ngay lập tức có hai vị cường giả Thiên Thú cảnh bị chân nguyên kia đả thương, phát ra một tiếng kêu rên đau đớn rồi mắt thấy sẽ rơi xuống phía dưới thành.
Trong ngàn người kia có người dường như là thủ lĩnh chợt ngừng lại, dùng tốc độ cực nhanh bắt được hai người thân mang trọng thương, lại hung hăng liếc mắt nhìn vị Hầu Lĩnh cầm đại kích trong tay kia một cái, lạnh lùng quát:
"Lui! ”
Đám người vào lúc đó không hề luyến chiến, đồng loạt thu hồi khí thế quanh thân, xoay người, nhanh chóng lui về quân doanh của Mục Cực.
Đám người Từ Hàn nhìn đầu thành kêu rên đầy đất, nhíu mày không nói.
Bắc Cương vương Mục Cực...
Thực sự cao minh.
Trong lòng Từ Hàn trầm xuống, trong đầu không kìm được hiện ra những lời Lâm Thủ đã nói lúc trước.