Trong doanh trướng lâm vào yên tĩnh như chết.
Ừng ực.
Quốc trụ đại nhân vốn không ai bì nổi lại nuốt vào một ngụm nước bọt, tiếp tục nhìn về phía nam tử áo trắng trước mắt, hỏi:
"Chuyện này là thật?"
"Hôm qua Lộc tiên sinh dùng Hạo Nhiên thánh khí tru sát hơn sáu mươi cường giả Thiên Miêu Cảnh dưới tay ta, việc này có thể giả không?"
Mục Cực thản nhiên đáp lại, thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ.
"Vậy... Nguyên Quy Long đâu?"
"Dường như còn vướng chuyện cá nhân nên chưa chạy tới, thế nhưng ta đoán một khi hắn làm xong chuyện kia, trạm kế tiếp sẽ nhất định là tới cứu viện Đại Hoàng thành."
Mục Cực nói đến đây lại dừng một chút, rồi hỏi:
"Hiện tại Quốc Trụ đại nhân còn cảm thấy Mục mỗ tiễn tính mạng sáu vạn tướng sĩ Đại Hạ kia một cách vô ích sao?"
Ừng ực.
Sau khi tiêu hóa xong tin tức kinh người này, Thôi Đình lại nuốt vào một ngụm nước miếng.
"Vậy Bắc Cương Vương cảm thấy nên xử trí việc này như thế nào? Hiện tại rốt cuộc không nghe được khí thế bức người trong giọng nói Thôi Đình như lúc trước, ngược lại có nhiều ý thỉnh giáo.
Mục Cực nhẹ nhàng liếc gã một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, chỉ thấy y đưa chén trà trong tay đặt ở bên miệng khẽ nhấp một ngụm, mới vừa không nhanh không chậm hỏi:
"Chuyện này phải xem quyết tâm muốn chiếm được Đại Hoàng thành của Quốc trụ đại nhân rốt cuộc lớn bao nhiêu."
Thôi Đình nghe vậy lại ngẩn người, thần sắc trên mặt gã sau một trận biến hóa âm tình bất định mới cắn răng nói:
"Nếu bổn vương phải chiếm được thành này bằng được thì sao?"
Khóe miệng Mục Cực khi đó hiện lên một nụ cười thoáng qua, y vươn tay ra, rót đầy nước trà vào hai chén trà trước người Thôi Đình.
Thôi Đình sửng sốt, nhưng rất nhanh hiểu được ý của y.
"Bắc Cương Vương đùa giỡn quá trớn rồi? Lúc trước ngươi muốn mười vạn đại quân của ta, luôn miệng hứa hẹn sẽ giúp ta chiếm được Đại Hoàng thành, bây giờ lại muốn thêm hai mươi vạn... Ngươi cho rằng binh mã dưới tay Thôi Đình ta là do gió lớn thổi tới sao?"
Gã nghiêm mặt hỏi, ngữ khí không chút nào vui vẻ, hiển nhiên cực kỳ chán ghét đối với việc Mục Cực nhiều lần sử dụng công phu sư tử ngoạm.
"Thôi quốc trụ không nên tức gian, ngươi nghe ta nói kỹ càng chút đã."
Phản ứng của Thôi Đình dường như đã sớm nằm trong dự liệu của Mục Cực, khi đó nam nhân chợt mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng nói:
"Lộc tiên sinh mặc dù có bản lĩnh cực cao, nhưng dù sao cũng chỉ là một nho sinh, hôm nay hắn đã thúc dục Hạo Nhiên chính khí, như vậy mấy ngày còn lại sẽ không dám vận dụng quá nhiều, đây là lý do thứ nhất."
"Thứ hai, Nguyên Quy Long có bản lĩnh gì chắc ngươi và ta đều rõ ràng, lực lượng Tiên nhân không nói có thể một mình xoay chuyển quốc vận, nhưng muốn ngăn cản những binh mã chúng ta thì chắc chắn sẽ không khó. Hiện tại hắn bị tục sự quấn thân, không dám vọng động, nhưng nếu chờ đến khi hắn làm xong chuyện kia rồi đi tới Đại Hoàng thành, chỉ sợ sẽ lặp lại lịch sử năm mươi vạn quân triều Hạ không công được ba mươi năm trước."
"Thứ ba, Lâm Thủ tuy rằng nổi danh là tướng thủ thành đệ nhất thiên hạ, nhưng dù sao cũng đã tuổi cao, cường giả Đại Diễn Cảnh trên tay cũng không còn nhiều, chỉ còn có vị Hầu Lĩnh của Thiên Sách phủ kia, cho nên một khi chúng ta ồ ạt công thành, tìm được cơ hội giết Lâm Thủ, chắc chắn Đại Hoàng thành sẽ loạn."
"Ba thứ cộng lại, dùng đại quân cường công chính là lựa chọn tốt nhất hiện giờ."
Mục Cực phân tích hiển nhiên không có chút vấn đề nào, nhưng trong lòng Thôi Đình lại có khúc mắc đối với vị Bắc Cương Vương này, giao hai mươi vạn đại quân vào trong tay y chẳng khác nào đưa tiền đồ của gã cho y, cái giá đánh cược lớn như vậy, cho dù Thôi Đình cũng không thể không chần chờ.
"Quốc trụ đại nhân thử nghĩ lại tình cảnh của Mục mỗ xem."
"Ta để cho năm mươi vạn đại quân vào quan giống như việc chắp tay đưa cả Ký châu cho Lý Du Lâm, người Đại Chu hiện giờ coi ta như sói dữ, như chó hoang. Nơi đó sớm đã không còn một tấc cho ta an thân. Thôi quốc trụ thì sao? Ở Đông cảnh Đại Hạ nhiều lần bị Hổ Báo kỵ của Mông Khắc đánh bại, chắc hẳn trên triều đình bên kia cũng có chút phê bình kín đáo."
"Thôi quốc trụ muốn có được Đại Hoàng thành này để ngồi vững vị trí của mình, Mục mỗ cũng muốn thành này để làm một cái chiến công đầu thượng hạng, ta và ngươi hiện giờ chính là châu chấu trên cùng một con thuyền, nếu ngay cả ta mà Quốc trụ cũng không tín nhiệm, vậy thử hỏi còn có thể tin tưởng được ai đây?"
Thôi Đình nghe đến đó, sắc mặt lại một trận biến hóa âm tình bất định lần nữa.
"Hai mươi vạn, chỉ cho ngươi thêm hai mươi vạn, ngươi có chắc sẽ chiếm được Đại Hoàng thành?"
Gã cắn răng, dùng thanh tuyến gần như vắt ra từ trong cổ họng hỏi như vậy.
"Trên đời nào có cuộc chiến tranh có thể nắm vững thắng lợi? Nếu có thì sao có thể đến phiên Mục Cực ta làm?"
Mục Cực nói như vậy, ngay thời điểm Thôi Đình gần như muốn nổi giận lần nữa, y lại chuyển đề tài, nói:
"Nhưng Mục mỗ lại có thể cam đoan, nếu không công được Đại Hoàng thành, cái mạng này của Mục mỗ sẽ bồi thường cho Quốc trụ ngài."
"Coi như chết theo mấy chục vạn tướng sĩ Đại Hạ, thế nào?"
Thôi Đình vốn muốn nổi giận lần nữa khi nghe nói như vậy lại chợt nở nụ cười,
"Lời này là thật?"
"Chuyện quân binh sao có thể nói đùa?"
Mục Cực thản nhiên đáp lại.
"Tốt!"
Thôi Đình khi đó chợt nở nụ cười tươi rói, gã cầm hai chén trà trên bàn lên uống một hơi cạn sạch.
......
Sau đó khoảng trăm hơi thở, Thôi Đình nhận được câu trả lời mà mình muốn nên mang theo hơn trăm sĩ tốt dưới tay vui vẻ rời khỏi đại doanh.
Lúc này, Mục Lương từ đầu đến cuối vẫn đặt tay trên chuôi kiếm rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, gã cất bước đi vào, nhìn nam tử áo bào trắng đang cẩn thận thu dọn đồ uống trà trên bàn, gã vội vàng tiến lên tiếp nhận công việc.
"Tên họ Thôi kia đã đáp ứng rồi sao?"
Mục Lương hỏi.
Mục Cực sắc mặt tái nhợt, có chút bệnh trạng nghe vậy nghiêng đầu nhìn nam nhân lớn hơn y hơn mười tuổi, bất giác phát hiện, vị ca ca trước kia trên mặt luôn mang theo nụ cười ngốc nghếch hiện giờ tóc mai đã có chút điểm trắng.
Trong lòng y có chút khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
"Thật sự?!"
Mục Lương thấy thế mừng rỡ, trên mặt lại lộ ra nụ cười giống như năm xưa.
"Kế hoạch đã thành công một nửa."
Mục Cực nói,
"Ngươi đi gửi một phần hưu thư cho vị đại thống lĩnh kia, nói Mục Cực nhớ kỹ ân tình này. ” (hưu thư: thư bỏ vợ)
"Ừm, được!"
Mục Lương nghe vậy khẽ gật đầu, xoay người vội vàng muốn đi ra khỏi doanh trướng.
"A Lương!"
Nhưng ngay sau đó, phía sau lại chợt vang lên tiếng gọi của Mục Cực.
Mục Lương đã rất lâu không nghe được trong miệng vị đệ đệ của gã phun ra xưng hô này, cụ thể đã bao lâu thì đại khái có thể ngược dòng tìm hiểu đến trước khi án Mục vương phản nghịch phát sinh...
Gã có chút kinh ngạc, chuyển ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía nam nhân cũng đã đến trung niên kia.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Mục Cực lúc đó lại lộ ra một nụ cười thật tươi.
Có lẽ do đã lâu không cười như vậy, cho nên nụ cười của y không hề đẹp.
Thậm chí bởi vì đôi mắt âm u tử khí một cách bẩm sinh kia, nụ cười như vậy hiện lên trên gương mặt của y thậm chí còn có thêm vài phần quái dị.
Sau đó vị Bắc Cương vương uy chấn Bắc cảnh gần mười năm này chợt mở đôi môi không có tí màu máu của mình ra.
Nhẹ nhàng.
Nhưng lại cực kỳ chân thành nói.
"Khổ cực rồi."