Thứ gọi là tính mệnh này.
Ở lúc thái bình thịnh thế là thứ người người hát vang, bênh vực kẻ yếu.
Trong lúc loạn thế hỗn loạn là thứ vàng bạc thật có thể đo lường được.
Mà trong chiến tranh.
Thứ này chính là cỏ rác.
Trường tiễn ánh lên lạnh lẽo như mưa rơi xuống.
Tiếng gào thét, kêu thảm thiết vang vọng trong bóng đêm, máu tươi đầm đìa nở rộ như sen đỏ, một đóa lại một đóa.
Chỉ trong mười hơi thở đã có khoảng chừng ba đợt mưa tên rơi xuống.
Hàng ngàn tính mạng bị cuốn đi.
Nhưng đó chỉ là sự khởi đầu.
Từng vị Thông U cảnh lập tức đứng lên trên đầu thành, như đám người Diệp Hồng Quân, Phương Tử Ngư, Chu Chương cũng ở trong đó, đến cảnh giới này, chân khí hóa thành chân nguyên, tu sĩ đã có được năng lực khu động chân nguyên vạn phương.
Chân nguyên, kiếm ý, đao mang, thậm chí người trực tiếp hóa trường kiếm thành kiếm trận như Phương Tử Ngư cũng luôn là như vậy, những thứ kia mang theo lực đạo cường hãn, nổ vang dưới thành, từng mảnh huyết nhục mơ hồ lập tức bạo liệt ở trong quân tiên phong triều Đại Hạ.
Đây chỉ là đối mặt trong giây lát, dưới sự công kích điên cuồng của phe Đại Hoàng thành, quân Đại Hạ đã có gần vạn người chết trận. Nhưng so với số lượng quân đội khổng lồ của đối phương thì cũng chỉ là lông phượng củ ấu.
Lúc này đội tiên phong của đại quân Mục Cực đã vọt tới dưới thành.
Ầm ầm!
Chùy khổng lồ được chế riêng để công thành bị người nâng lên, bắt đầu dưới sự yểm hộ của sĩ tốt mang thuẫn giáp, oanh kích cửa thành Đại Hoàng thành này.
"Bảo vệ cửa thành!"
Lâm Ngự Quốc phụ trách phòng ngự cửa thành lớn tiếng quát, mấy trăm vị sĩ tốt dáng người thô to dùng thân thể gắt gao đè chặt cửa thành. Một lần lại một lần chống lại va chạm cực lớn của đối phương.
"Bắn tên!"
Lâm Thủ trên đầu thành nổi giận gầm lên, lúc này đây nhóm cung tiễn đã trút mũi tên sắc bén xuống quân địch dưới thành, nhưng hiển nhiên đối phương đã sớm có dự liệu với việc này, tấm thuẫn do sắt đen chế thành bị giơ lên cao, tạo thành một bức tường thuẫn kín không kẽ hở, mưa tên trút xuống, gõ lên trên tấm thuẫn, phát ra tiếng nổ giòn tan, nhưng lại đạt hiểu quả đả thương kẻ địch cực kỳ nhỏ bé.
Chùy công thành còn đang gõ cửa thành, càng ngày càng nhiều quân địch tràn vào dưới Đại Hoàng thành.
Mưa càng ngày càng nặng hạt.
Lâm Thủ nhíu mày,
"Long Dầu cầu!"
Lão giận dữ hét lên như vậy.
Sĩ tốt xung quanh lập tức hiểu ý, chợt có gần vạn người khi đó lui ra, từ trong vật tư phía sau đẩy ra một đống vật hình cầu cao khoảng thân thể người do cây cỏ quấn thành. Trên những vật thể hình cầu kia dường như còn bị bôi một ít chất lỏng mà Từ Hàn không thể gọi ra tên, tản ra từng trận mùi hăng.
"Châm lửa!"
Ngay khi Từ Hàn nghi hoặc, Lâm Thủ lại phát ra một tiếng gầm giận dữ, ngọn đuốc khi đó nhẹ nhàng chạm vào những quả cầu kia, ngọn lửa lập tức bốc lên hừng hực, ngay cả nước mưa trên trời cũng không cách nào ngăn cản được thế lửa kia.
Theo ngọn lửa bốc lên, căn bản không đợi Lâm Thủ phát lệnh, những sĩ tốt kia đã vội vàng ném thứ gọi là Long Dầu cầu kia xuống đầu thành.
Hỏa cầu khổng lồ lăn xuống từ tòa thành cao gần năm mươi trượng, lực trùng kích cực lớn đụng vào trên tường thuẫn mà quân địch giơ lên, làm cho chủ nhân những tấm thuẫn kia phát ra tiếng kêu đau đớn, hiển nhiên không cách nào chống tấm thuẫn giơ cao lên, mà Long Dầu cầu sau khi đánh trọng kích lại càng vỡ ra tung tóe, rơi xuống theo khe hở trên tường thuẫn, đồ vật phủ lên trên đó hiển nhiên là thứ rất dễ thiêu đốt, lập tức ở trong đó là một mảnh tiếng kêu rên, dưới lầu thành bốc lên một trận biển lửa. Một biến cố này làm cho trận thế công thành của địch hỗn loạn, tình thế cửa thành có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng mưa vẫn còn, thế lửa cũng không có cách nào lan tràn ra quá rộng, không thể tạo thành thương tổn căn bản đối với địch nhân. Hiển nhiên thủ đoạn như vậy của Lâm Thủ đã sớm nằm trong dự liệu của Mục Cực, lựa chọn đêm mưa công thành đại khái chính là vì khắc chế thủ đoạn này.
Sĩ tốt Đại Hạ còn đang xông về phía trước, nhưng hai mươi vạn Mục Gia quân phía sau lại giống như điêu khắc đứng trong đêm mưa, không chút nhúc nhích.
......
"Tướng quân, có nên phái Thiên Thú cảnh và Thần Tiễn quân trợ giúp một chút hay không?"
Mục Lương trầm mày nhìn đại quân Hạ Triều đang chém giết đẫm máu nhưng thương vong thảm trọng trước mặt, gã nhíu mày, đi tới bên cạnh Mục Cực đang ngồi trên ghế gỗ, được thân tín che ô, khẽ hỏi.
Mục Cực thần sắc bình tĩnh nhìn trận doanh quân Hạ không ngừng kêu rên, trong con ngươi của y không có một chút cảm xúc dao động.
"Chờ một chút."
Y nói như vậy, thần sắc trong mắt đúng là không hề có chút biến hóa, tựa như tất cả chuyện trước mắt bất quá chỉ là một trận múa rối mua vui mà thôi.
Mục Lương ngẩn người, đang muốn nói cái gì đó, nhưng sau khi đối diện với đôi mắt nặng nề tử khí của nam nhân, gã vẫn cứng rắn nuốt lời đã đến bên miệng xuống.
......
Tường thành Đại Hoàng thành cuối cùng quá cao một chút, muốn dùng thang gỗ lên thành gần như là một chuyện không có khả năng.
Các sĩ tốt Đại Hạ công kích đã lâu không thành nên trong lòng sinh ra ý lui, đã có xu hướng chạy tán loạn.
Một khắc đồng hồ ngắn ngủi này, thi thể chết dưới đầu thành đã tới bốn vạn người.
"Mạnh Đồng! Xe bắn đá!!!"
Lâm Thủ nhìn ra sự suy tàn của quân Hạ, lão hiểu rất rõ chuyện đánh chó mù đường, cho nên khi đó chợt phát ra một tiếng hô to.
Mạnh Đồng mặc dù tính tình có chút hẹp hòi, nhưng dù sao cũng là lão tướng đi theo Lâm Thủ nhiều năm, lúc này cũng sẽ không khiến lão như xe bị tuột xích, y nghe được khẩu lệnh, đã rất nhanh phục hồi tinh thần lại.
"Đi! Mở xe bắn đá!"
Mạnh Đồng phân phó sĩ tốt quanh người mình, những sĩ tốt kia nghe vậy vội vàng hành động, chỉ thấy gần một ngàn người lui vào chỗ sâu trong đầu thành, sau vài hơi thở, từng hồi thanh âm nặng nề vang lên ở chỗ đó.
Từ Hàn sửng sốt, hắn tập trung nhìn lại, đã thấy hơn mười chiếc xe ném đá khổng lồ lập tức bị đẩy tới phía trước tường thành.
Những chiếc xe ném đá này khác với những gì Từ Hàn nhìn thấy trước đây, cao bốn năm trượng, đều do kim loại không biết tên nào đó tạo thành, trong bóng đêm ánh lên vẻ lạnh lẽo, tựa như một pho tượng ác thú đáng sợ. Mở răng nanh của mình trong đêm mưa.
Sĩ tốt dưới tay Mạnh Đồng hiển nhiên cực kỳ quen thuộc với vật này, chỉ thấy bọn họ dùng không quá trăm hơi thở đã hoàn thành chuẩn bị lên đạn bắn và nhắm mục tiêu.
"Châm lửa!"
Nương theo một tiếng rống giận của Mạnh Đồng, các sĩ tốt phụ trách thao tác đưa bó đuốc chạm vào tảng đá lớn chừng nửa trượng đã được gia công kia, trên tảng đá lập tức bốc cháy hừng hực.
"Phóng!" Sau đó Mạnh Đồng ra lệnh một tiếng.
Hơn mười chiếc xe ném đá khổng lồ phát ra từng tiếng nổ nặng nề, quả cầu đá khổng lồ xẹt qua một đường vòng cung rực rỡ như sao băng trên bầu trời đêm, sau đó hung hăng nện vào trong đám người quân Hạ.
Mỗi một khối đá lớn đều làm cho hơn mười mạng người từ sống sờ sờ hóa thành huyết nhục mơ hồ, sau đó ánh lửa văng khắp nơi, trong quân đội Đại Hạ là một mảnh gà bay chó sủa.
Nhưng Lâm thủ đứng trên đầu thành lại nhíu mày, lão cũng không hài lòng với thành quả như vậy.
Nếu không phải thời tiết mưa dầm rả rích này, dựa vào hai lần hỏa công trước sau này thì ít nhất có thể mở rộng thương vong của quân Hạ lên gấp đôi.
Thế nhưng điều này cũng đủ để cho khí thế đại quân triều Hạ hoàn toàn dập tắt.
"Mau đi!"
"Rút lui!"
Cũng không biết là ai phát ra một tiếng kêu rên như vậy, quân Hạ đã sắp sụp đổ rốt cục cũng không cách nào kiên trì, bắt đầu tan tác chạy về hậu phương.
"Tướng quân?"
Mục Lương thấy cảnh này lại nhíu mày nhìn Mục Cực ở một bên, trong mắt nồng đậm vẻ lo lắng.
Không có người nào là một công cụ chỉ biết thực hiện lệnh.
Cho dù là quân đội tinh nhuệ, khi đối mặt với địch nhân không cách nào chiến thắng, đối mặt với bóng ma tử vong không ngừng bao phủ, đều sẽ khiếp đảm tâm thần.
Quân Hạ tan tác, bọn họ ùa về phía Mục Gia quân ở sau lưng, ý đồ tìm nơi ẩn náu.
Mục Cực lạnh lùng nhìn đại quân ùa tới, nhìn vẻ hoảng sợ thất thố trên mặt những người này.
"Lâm trận chạy trốn, rối loạn quân tâm, giết."
Người nam tử này mở miệng, phun ra một giọng nói lạnh lẽo như vậy.
"Chuyện này?"
Mọi người xung quanh nghe vậy đều biến sắc, ai cũng không nghĩ tới Mục Cực sẽ cho ra một mệnh lệnh như vậy.
Mọi người có chút sững sờ, nhưng rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại, bọn họ rốt cuộc không dám trái với ý của nam nhân này, những năm gần đây, dường như chỉ cần làm theo ý nam nhân thì bọn họ luôn có thể đạt được thắng lợi cuối cùng.
Ý niệm như vậy sớm đã ăn sâu trong đầu bọn họ, vì thế chư vị tướng lĩnh do Mục Lương cầm đầu đi tới trước trận.
"Lâm trận chạy trốn, rối loạn quân tâm, giết."
Theo Mục Lương ra lệnh một tiếng, Mục Gia quân mặc áo giáp khi đó xếp hàng trước trận, đội quân có thể nói là tinh xảo nhất Đại Chu lúc này bày ra khí thế quả thực khiến lòng người tin phục.
Chỉ nghe một tiếng loảng xoảng giòn vang, trường đao theo tiếng ra khỏi vỏ, quân Hạ xông tới còn chưa lấy lại tinh thần đã thấy hàn quang ập tới, đầu lâu mấy trăm quân nhân triều Hạ xông lên phía trước rơi xuống đất. Mà sĩ tốt bên phía Mục Gia quân cũng không hề di động nửa phần.
Thôi Đình cũng không phải kẻ ngốc.
Mục Cực muốn y đưa tới ba mươi vạn đại quân, y đương nhiên sẽ cho, nhưng những người này đều là đám kém cỏi trong đại quân của mình, về phần tinh nhuệ thực sự vẫn bị y nắm chặt trong tay.
Quân Hạ phía sau sững sờ nhìn đồng bào chết trước người bọn họ, trên mặt lập tức hiện ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Bọn họ thực sự không nghĩ ra, vì sao đồng đội lại vung đồ đao với mình.
"Xoay người công thành, hoặc là... chết!"
Mục Lương mặc áo giáp màu trắng lúc đó cất bước ra, đi tới trước mặt đội ngũ, trường đao trong tay chấn động, khí thế của tu sĩ Đại Diễn cảnh tuôn ra như thủy triều, gã nhìn quân Hạ giống như chó nhà có tang, lạnh lùng nói.
Quân Hạ này mặc dù là binh yếu ngựa già của Thôi Đình, nhưng cũng không phải kẻ ngốc. Phía trước là tên lạnh, là đá lửa gào thét mà đến của Đại Hoàng thành, bọn họ hoàn toàn không cách nào công thành, trở về sẽ chết, mà đi về phía trước cũng là tử vong.
"Những tặc nhân triều Chu này muốn hại chết chúng ta, chúng ta liều mạng với bọn chúng!"
Cũng không biết là ai phát ra một tiếng hô to như vậy, trong đám quân triều Hạ lập tức trở nên kích động.
Dường như hạ quyết tâm không muốn trở về Đại Hoàng thành chịu chết, quân Hạ khi đó đồng loạt giơ đao kiếm của mình lên, chỉ về phía Mục Gia quân Mục Lương.
"Nếu các ngươi không cho chúng ta sống, vậy chúng ta cũng không để cho các ngươi dễ chịu!"
Dù sao đều là quân nhân liếm máu trên lưỡi đao, quân Hạ vẫn phải có chút máu lạnh như vậy.
Mục Lương nhíu mày, gã không tin với tâm tư Mục Cực lại không ngờ tới kết quả như vậy, gã quả thực không hiểu được rốt cuộc hiện tại y đang nghĩ gì.
Nhưng hiện tại hiển nhiên không phải là thời điểm suy nghĩ những thứ này, lông mày gã khi đó trầm xuống, khí tức trên người ngưng tụ, hét lớn:
"Giết!"
Mấy vạn Mục Gia quân phía sau cũng trầm giọng hô:
"Giết!"
Tiếng hô rung trời, thẳng đến mây xanh.
Vì thế hơn hai mươi vạn quân Đại Hạ mênh mông, đón lấy vận mệnh thảm đạm hai mặt thụ địch, tiền hậu giáp kích trong đêm mưa này.
Mưa lớn hơn một chút.
Nhưng không rửa sạch hết máu tanh càng ngày càng nặng bên ngoài Đại Hoàng thành...