Linh Lung các vẫn là Linh Lung các như cũ.
Ba đại đỉnh núi lớn Đại Hoàn, Trọng Củ, Huyền Hà vẫn sừng sững như cũ, giống như chưa từng thay đổi trong thời gian ngàn năm qua.
Nhưng không còn tiếng đọc sách trong sáng, cũng không có mùi thuốc thoang thoảng khắp nơi.
Chỉ có kiếm ý cuồn cuộn dâng trào, tiếng kêu giết mãnh liệt không dứt.
Khắp nơi đều có thể thấy đệ tử mặt mang sát ý tu hành kiếm pháp, bọn họ giống như nhập ma, ngoại trừ ăn cơm ngủ, gần như tất cả thời gian đều dùng để tu hành. Còn về phần chuyện đại sự phát sinh mấy ngày trước lại tựa như bị bọn họ quên lãng, rất ít người nhắc tới.
Lúc này, trước cửa phủ Tế Thế Huyền Hà Phong đang treo hai cỗ thi thể.
Một người mặc áo bào đỏ, không thấy đầu.
Một người mặc áo bào đen thất tinh, chỗ ngực có một cái lỗ máu nhìn thấy mà giật mình.
Dường như bọn họ đã bị treo ở chỗ này hồi lâu, máu thịt trên người thối rữa, có từng con quạ đang còn róc thịt bên trên thi thể hai người này.
Mà trong phủ Tế Thế.
Một lão nhân tóc dài xõa tung ngồi trên chỗ cao đại điện, híp mắt nhìn mấy người trong điện.
"Thế nào? Còn chưa tìm được thi thể Ninh Trúc Mang sao?"
Lão nhân há miệng hỏi, thanh âm biếng nhác, tựa như mới vừa từ trong mộng cảnh mông lung tỉnh lại.
Mọi người dưới đài nghe vậy thân thể đều chấn động, hiển nhiên sợ hãi đến cực điểm đối với vị lão giả này.
Lúc này, trong đám người có một vị thiếu niên mặc áo bào tím cất bước ra, sắc mặt hắn yên lặng, giữa hai hàng lông mày là một cỗ âm lãnh ngưng tụ không tan.
"Đệ tử vô năng, mang theo chư vị Chấp Kiếm đường tìm năm ngày, nhưng vẫn chưa tìm được thi thể Ninh chưởng giáo."
"Chưởng giáo?"
Lão nhân trên đài cao nghe vậy nhướng mày, trong lời nói bọc lấy vẻ không vui, không hề có chút che dấu.
Chư vị đệ tử xung quanh khi đó đồng loạt giật mình quỳ xuống.
Chỉ có thiếu niên áo tím kia cúi đầu, nói:
"Đệ tử lỡ lời. ”
Lão nhân thấy những đệ tử kia một bộ gan chuột, trong lòng không vui càng nặng thêm vài phần, sau đó ánh mắt rơi vào trên người thiếu niên áo tím kia, hứng thú hỏi,
"Nguyệt Minh, Ninh Trúc Mang chính là phản đồ Linh Lung các ta, không thể có danh xưng chưởng giáo nữa."
Lão nhân xưa nay ngoan lệ đối mặt với vị thiếu niên áo tím này, trong giọng nói lại xuất hiện thêm vài phần hòa ái hiếm thấy.
"Nếu sư tôn không thích, đệ tử sẽ cố hết sức thay đổi."
Thiếu niên áo tím nói như vậy, thái độ cung kính nhưng không hèn mọn.
"Cố hết sức thay đổi? Vậy ngươi không muốn thay đổi?"
Lão nhân nhíu nhíu mày, thanh âm lạnh đi vài phần.
"Sư tôn muốn nghe sự thật, hay là lời nói dối?"
"Nói thật."
"Đệ tử không muốn."
Thiếu niên áo tím vừa dứt lời, lão giả áo đen trên đài cao đã lập tức ngồi thẳng người, lão vỗ án đài trước người, lông mi giương lên, tựa như một pho tượng sư tử cực kỳ tức giận.
"Tống Nguyệt Minh, ngươi đừng quên bọn họ đã làm gì!"
Lão nhân dường như bị chọc trúng chỗ đau, vào thời điểm đó lớn tiếng quát.
Trong thanh âm bao bọc tức giận làm cho thân thể những đệ tử xung quanh đồng loạt run rẩy, càng không dám phát ra một chút âm thanh.
"Đám người Ninh chưởng giáo đương nhiên đã sai, nhưng bản tâm lại là vì Linh Lung các, sư tôn hẳn là rõ ràng hơn đệ tử về điểm này. Con người dù đã chết, nhưng đệ tử cho rằng bọn họ vẫn xứng đáng nhân danh phận."
Thiếu niên áo tím nói như vậy, thần sắc trên mặt bình tĩnh.
Lão nhân trên đài cao kia nghe vậy ngẩn người, chợt trầm mặc xuống.
"Thế nhưng sư tôn yên tâm, đệ tử đã tra được dường như thi thể của Ninh chưởng giáo đã bị một vị đệ tử nào đó vụng trộm giấu đi an táng, đệ tử chuẩn bị bắt tay vào điều tra việc này, tin tưởng không lâu nữa sẽ có thu hoạch."
Thiếu niên áo tím lại tựa như không nhìn thấy lão giả khác thường, khi đó nói tiếp.
Lão nhân trầm mặc thật lâu, chợt hứng thú đối với việc này.
"Thôi, việc này cứ bỏ qua như vậy đi, lát nữa ngươi sai người mang hai cỗ thi thể ngoài cửa đi chôn cất."
Lão nhân khoát tay áo, thần sắc trên mặt trở nên có chút cô đơn.
"Đệ tử tuân mệnh."
Thiếu niên áo tím gật đầu muốn lui ra.
"Nguyệt Minh."
Nhưng lão nhân trên đài cao khi đó chợt gọi lại.
"Sư tôn còn có gì phân phó gì?"
Thiếu niên áo tím nghe vậy xoay người cung kính nói.
"Kiếm Long Quan thất thủ, Ký châu rơi vào tay giặc. Nguyệt Hồ động chắc hẳn đã nương tựa vào Linh Lung các, ngươi và Hạ Tử Xuyên kia có hôn ước trong người, cũng nên đi tiếp ứng, trấn an mọi người bên kia một phen, tương lai ngươi tu thành Đại Diễn cảnh. Bọn họ sẽ là một trợ giúp lớn cho ngươi trên ghế chưởng giáo."
Giọng nói của lão nhân vào thời điểm đó chợt vang lên.
Thiếu niên áo tím sửng sốt, không khỏi nghĩ đến cô gái lưu lại một nụ hôn bên môi hắn đêm đó, trên khuôn mặt lạnh như băng của hắn không khỏi hiện ra một nụ cười nhợt nhạt.
"Đệ tử đã hiểu."
Hắn lập tức gật đầu, sau đó xoay người ra khỏi đại điện.
Phủ Tế Thế to lớn vào giờ khắc kia u ám xuống lần nữa, ánh mặt trời rực rỡ ngoài phòng tựa như gặp phải vách ngăn nào đó, thực sự không chiếu vào được.
Chỉ có màu đỏ tươi trong con ngươi của vị lão giả trên đài cao.
Ở trong cửa phủ sâu thẳm, lóe ra bất định.
......
Thi thể Chung Trường Hận và Long Tòng Vân bị treo mấy ngày trước cửa phủ Tế Thế rốt cục cũng được chôn cất.
Hai nhân vật từng chấp chưởng đại quyền Linh Lung các, trước mộ lại chỉ có một tấm bia gỗ cũ nát, mà người đến tế bái lại càng ít ỏi. Ngay cả hai vị môn sinh đắc ý của Long Tòng Vân là Lãng Triều Sa và Lục Phụng cũng không đặt chân đến nơi này nửa bước.
Ngày hôm nay, bóng đêm thâm trầm, bầu trời mưa phùn.
Một bóng người mặc áo đen che mặt dừng lại trước hai ngôi mộ xanh kia.
Hắn cau lông mày màu trắng nhìn hai tòa mộ này, thật lâu không nói.
Trong mắt đầy vẻ phức tạp, dường như hối hận, dường như không nỡ, ngũ vị tạp trần tràn ngập trong lời nói.
Mưa phùn rơi trên quần áo hắn, làm ướt y phục màu đen của hắn, nhưng hắn lại như không phát hiện.
Cứ như vậy, hắn đứng trước mộ khoảng một khắc.
Quần áo hắn đã ướt đẫm, khi đó người áo đen cuối cùng thở dài một hơi.
Hắn dạo bước đến trước mộ, lấy ra một vò rượu trong từ trong ngực mình rồi mở nắp đậy. Hai tay bưng vò rượu lên, thần sắc nghiêm trang đổ một dòng rượu xuống trước hai tòa mộ, sau đó uống cạn rượu còn lại trong bình.
"Hai vị đi trước, Ninh mỗ sẽ đến dưới suối vàng gặp gỡ hai vị, đến lúc đó lại nâng cốc ngôn hoan giống như năm xưa!"
Phanh!
Nói xong, vò rượu trong tay bị hắn ném mạnh xuống, rơi trên mặt đất trong nháy mắt vỡ tan.
Sau đó hắn dừng người lại, chợt hóa thành một đạo lưu ảnh bay về phía phương bắc.
Phía bắc Linh Lung các là Ký châu.
Phía bắc Ký châu là Đại Hạ.
Mà giữa Đại Hạ và Ký Châu có một ngọn núi cao, gọi là Nha Kỳ.
Bên trên đó có một tòa cung điện.
Gọi là Thái Âm cung.
"Đại đế giết cha, trái với thiên đạo."
"Có kiếm hình thiên, đại nghịch mà hung."
"Cầm kiếm này, con có thể giết cha, thần có thể hành thích vua."
Nam nhân lẩm bẩm đoạn quẻ tượng mà Vô Thượng chân nhân lấy mạng cầu tới, lông mày trầm xuống.
"Vô Thượng chân nhân, Ninh mỗ trái lại phải hảo hảo hỏi một chút, giết Hoàng đế thì sao có thể cứu được thiên hạ!"
Mưa lớn hơn một chút.
Hai ngôi mộ xanh im lặng trong mưa.
Một bên trong rừng có một vị thiếu niên áo tím đi ra, hắn khom người xuống nhặt bình rượu vỡ vụn trên mặt đất lên, ngước mắt nhìn về phía bóng người kia rời đi.
Thiếu niên chắp tay bái một cái thật sâu về phía người kia, môi hơi mở ra, khẽ lẩm bẩm.
"Hành trình này hung hiểm."
"Chưởng giáo bảo trọng."