Ninh Giao thành sáng sớm, biển người bắt đầu khởi động.
Cũng không chỉ có bắt nguồn từ trong thành, còn có bắt nguồn từ ngoài thành.
Từ Hàn sau một đêm thức trắng cau mày đứng trên tường thành Ninh Giao, nhìn qua dân chạy nạn càng tụ càng nhiều kia, tâm tư âm trầm.
Diệp Hồng Tiên ở bên cùng đám người Lộc tiên sinh sau khi nghe được tin này cũng dồn dập chạy đến, đoàn người gần như một đêm đều không chợp mắt.
"Phủ chủ đại nhân." Lúc này vị Thái thú Ninh Giao thành đã béo đến gần như không thể đi đường kia, được hai vị tùy tùng nâng đỡ, chật vật bò lên trên đầu tường. Y cũng một đêm không ngủ, sắc mặt có chút tái nhợt, thế nhưng trên mặt giờ phút này lại tràn đầy vẻ nịnh nọt, y đi tới trước mặt Từ Hàn, trên mặt tràn đầy dữ tợn gần như bị ý cười khó coi chen thành một đoàn.
"Đã thống kê xong, tổng cộng hơn mười bảy mười tám ngàn người." Y nói như vậy, ở dưới thụ ý của Từ Hàn, hơn hai ngàn tên tướng sĩ thủ thành của Ninh Giao thành trắng đêm không ngủ, cuối cùng thống kê xong số lượng dân lưu lạc.
"Ừm." Từ Hàn khẽ gật đầu, thần sắc trên mặt càng thêm ngưng trọng."đều là chạy nạn từ Ký châu tới sao?"
"Phần lớn đều là như vậy." Thái thú béo nói, "tin tức Kiếm Long quan thất thủ, Ký châu rơi vào tay giặc lớn như vậy, tiểu nhân lại không hề nhận được bất cứ một tin tức nào, tiểu nhân đã phái người ra roi thúc ngựa mang tin tức này đến Trường An rồi, chắc chắn ít ngày nữa có thể đến nơi."
"Kiếm Long quan có hai mươi vạn Mục gia quân trấn thủ, còn có Bắc Cương vương Mục Cực ở đó, sao có thể nói rơi vào tay giặc liền rơi vào tay giặc dễ dàng như thế, triều đình lại càng không thu được một chút tin tức nào cả?" Lộc tiên sinh ở sau lưng vào lúc đó cau mày nói.
"Tiểu nhân cũng đang cảm thấy điều này kỳ quái? Dù hỏi những dân lưu lạc kia thì bọn họ cũng không thể nói rõ, chỉ nói là quân Hạ bỗng nhiên vào quan, bọn họ cũng chỉ nghe ngóng được tin rồi chuồn, sao có thể hiểu rõ được những thứ này." Thái thú béo đáp lời, đáy lòng lại âm thầm tính toán, nếu như Đại Hoàng thành cũng bị phá, vậy một vị Thái thú nho nhỏ như y nên xử lý như thế nào.
"Việc này chỉ sợ có kỳ quặc bên trong đó, Thiếu chủ, ta nghĩ chúng ta cần phải tăng tốc đi đường, sớm trở lại Trường An." Lộc tiên sinh cũng không ôm lấy kỳ vọng quá lớn đối với vị Thái thú béo này, vào lúc đó lão chợt quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Ừm." Từ Hàn khẽ gật đầu, hắn biết Lộc tiên sinh cũng giống như vị sư phụ đã mất của mình, trong đầu đều đầy ắp đại nghĩa muôn dân gì đó, cho nên chuyện lớn như vậy xảy ra, hiển nhiên sẽ khiến đối phương lo lắng trong lòng.
Thế nhưng hắn lại giống như rất nhanh nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn đám người nhốn nháo giống như đại dương màu đen nơi cửa thành, cùng với quân Thiên Sách phủ người mang giáp trụ màu trắng đang lộn xộn phát cháo cho đám dân chạy nạn dưới sự sắp xếp của Tần Khả Khanh, nhưng nhân số thực sự quá khổng lồ, phát lộn xộn dạng này cũng không biết tới lúc nào mới có thể làm xong, huống hồ lương thực tích trữ bên trong Ninh Giao thành này cũng không đủ để nuôi sống nhiều người như vậy.
"Những dân chạy nạn này nên giải quyết như thế nào cho phải?" Từ Hàn trầm giọng hỏi.
Sau khi nghe vấn đề này, mọi người tại chỗ đều đưa ánh mắt rơi vào trên người vị Thái thú béo kia.
"Chư vị đại nhân không nên nói đùa, Ninh Giao thành của ta đây có thể no bụng tự chủ đã không tệ, làm sao chứa nổi nhiều dân chạy nạn như vậy. Huống hồ Ký châu vốn rộng như vậy, lại không phải chỉ một vị Thái thú như ta có thể quản được đấy." Y lập tức biến sắc khi thấy mọi người nhìn về phía mình, liên tục khoát tay nói.
Lời này mặc dù chỉ là từ chối nhã nhặn, nhưng đạo lý cũng không phải sai.
Nếu Ký châu thật sự rơi vào tay giặc, vậy số lượng dân chạy nạn tất nhiên không chỉ đơn giản mười bảy vạn người, Ninh Giao thành không thể chứa nổi, cũng không thể nuôi hết được, mười bảy vạn người ăn ở, khai khẩn đất hoang, cùng nhịn đến trước khi thu hoạch! Những nhu cầu trong vòng một năm đều là số lượng to lớn nhìn thấy mà giật mình. Huống chi lấy tình cảnh của Đại Chu năm gần đây, vẫn không thể ước định chính xác năm sau sẽ bội thu hay là không thu hoạch được một hạt nào.
Một đám người vào lúc đó ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, hiển nhiên đều rất là bất đắc dĩ.
Ngay cả Lộc tiên sinh lúc này cũng chỉ có thể nhíu mày thật sâu, cũng không thể nghĩ ra nên giải quyết việc này như thế nào.
"Không bằng giao cho ta đi." Nhưng ngay lúc này trong đám người chợt vang lên một thanh tuyến sáng tỏ, đám người sững sờ, dồn dập theo tiếng nhìn lại, đã thấy người phát ra tiếng kia đúng là vị Thiếu chủ đến từ Thiên Đấu thành —— Nhạc Thành Bằng.
Gã lên tiếng để cho vị Dư Khiếu đại thống lĩnh ở phía sau có chút bất mãn, chợt khẽ nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng ngăn cản.
"Nhạc huynh có biện pháp?" Từ Hàn trầm giọng hỏi, hắn vốn tương giao không sâu với vị Nhạc Thành Bằng này, hôm qua gặp một lần cũng chỉ vì trao đổi một phen tin tức giữa hai bên, càng không cần nói đến nhân phẩm của gã ra sao, giờ phút này gã bỗng nhiên phát ra tiếng đã vượt quá Từ Hàn đoán trước.
"Từ châu chính là đất lành, mặc dù mấy năm qua chỗ đó mùa màng không tốt lắm, nhưng Từ châu vẫn được cho là mưa thuận gió hoà, mười bảy vạn người này tới nơi ấy, ta nghĩ cũng không quá khó để kiếm sinh kế cho riêng mình. Huống hồ cha ta xưa nay giao hảo với châu mục Từ châu, chắc hẳn cũng phải cho chút mặt mũi." Nhạc đại thiếu chủ cười ha hả nói, dường như có niềm tin tuyệt đối đối với chuyện này.
Nhưng sau nửa ngày ở chung lại khiến Từ Hàn từ đầu đến cuối đều cảm thấy lời nói của vị Nhạc đại thiếu chủ lúc này có chút khó thuyết phục, giao tính mệnh mười bảy vạn người vào trong tay gã, hắn ít nhiều có chút không yên lòng.
Bởi vậy hắn nghiêng đầu nhìn Lộc tiên sinh ở bên một cái, dùng chuyện này hỏi thăm ý tứ của lão.
Lộc tiên sinh hiểu ý khẽ gật đầu, vào lúc đó chợt đứng ra, nói: "Nhạc công tử trạch tâm nhân hậu, có được cử động lần này quả thực là may mắn cho Đại Chu ta. Thái thú Từ châu xưa nay luôn có thanh danh tốt đẹp yêu dân, có lẽ việc này cũng không có vấn đề gì lớn, thế nhưng lần này đi Từ châu đường xá xa xôi, công tử lại dẫn nhiều dân chạy nạn như vậy, chỉ sợ phải tiêu tốn thời gian hơn một tháng, công tử đã nghĩ rõ ràng những phiền phức ở trong đó?."